Những ngày chăm sóc bà nội, nhiều thôi, cuối cùng bà cũng nắm lấy tay : "Bình Bình, . Hôm đó bà nội con đất, đầu óc trống rỗng, lỡ như bà nội con chuyện gì thì giải thích thế nào với bố con đây. Bao nhiêu năm qua, đối với bà nội con, đối với con, đều ! Con thể tha thứ cho ?"
Là thật lòng chỉ là sự yếu đuối nhất thời, còn phân biệt nữa.
Thật sự là sự sự chăm sóc tỉ mỉ của bà , bà nội khỏe mạnh hơn nhiều, còn sắp khôi phục như bình thường, như là đủ .
Còn Trần Binh, từ khi cảnh sát cảnh cáo, ông lén lút theo dõi mấy .
May mắn là ký túc xá của trong khuôn viên cơ quan, các bảo vệ đều trách nhiệm, thấy lạ mặt là lập tức nhắc nhở .
cũng báo cảnh sát mấy , mỗi đến đều là cảnh sát Lương Văn Kiên.
Lần nào Trần Binh cũng : " chỉ lấy tiền cưới vợ của !"
Cứ thế, và cảnh sát Lương Văn Kiên cũng trở nên quen thuộc hơn, dần trở thành vệ sĩ riêng của .
Trần Binh cũng rõ, hại lợi gì cho ông . Hơn nữa, với công việc hiện tại của , ông kéo về núi sâu cũng còn thực tế.
Cho đến ngày tiền nhà giải ngân, luật sư thông báo thủ tục tất, chuộc sổ đỏ. chủ động gọi điện cho Trần Binh: "Trần Binh, ông lấy tiền thì , nhưng ông hợp tác với ."
Đến lúc , còn sợ ông nữa, bởi vì còn việc quan trọng hơn mà nhất định .
Trong điện thoại, ông van xin thảm thiết: " chỉ lấy tiền, chỉ cưới vợ!"
và Lương Văn Kiên gặp ông : "Chúng thể trả tiền cho ông, nhưng ông giúp Nhà nước một việc."
bảo ông giao chứng minh thư của ông , đó chỉ địa chỉ đó: "Nơi là quê của ông đúng ?"
Ông bàng hoàng gật đầu.
và Lương Văn Kiên dẫn Trần Binh , lái xe thẳng đến thành phố quê của ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-em-gai-trom-chung-minh-thu-cua-toi/chuong-7.html.]
Việc đầu tiên chính là để Trần Binh gọi điện báo cảnh sát, đích danh tố cáo rằng trong làng của ông cưỡng ép, giam giữ phụ nữ trái phép.
Ban đầu, ông run lẩy bẩy: "Nếu , dân làng sẽ đánh c.h.ế.t mất!"
định , Lương Văn Kiên giữ bước lên một bước: "Họ là phạm pháp, còn ông là lập công. Nếu ông việc , khi truyền ngoài, ai mà kính trọng ông là một đàn ông chân chính?"
Trần Binh cắn răng, gật mạnh đầu: "Được, , cũng đàn ông một !"
Ngày hôm , Cục thành phố cử một đội đặc nhiệm đột nhập làng. dẫn họ giải cứu những phụ nữ liều c.h.ế.t cứu ở kiếp .
Lương Văn Kiên cũng ngạc nhiên, khẽ hỏi : "Sao cô rõ nơi như ? Đến cả nhà nào cô cũng nhận ?"
Họ bằng ánh mắt ơn khó hiểu: "Cô... Cô quen chúng ?"
“Có cô từng đến đây ?"
nắm lấy tay họ, giọng ngừng run rẩy: " từng đến đây trong mơ... Xin , đến muộn ."
Trong họ, cuối cùng cũng trở về bên cha , cha còn, thế nên giúp họ thuê nhà, tìm việc , để họ bắt đầu cuộc sống.
Lúc Trần Binh nhận tiền của , ông sướt mướt: " về nữa ... Dân làng mà là tố cáo, họ sẽ g.i.ế.c mất."
ông , nhớ bản ông hành hạ đủ đường, đánh đến mức thể sinh con ở kiếp mà lòng cứng như sắt. Cứ để ông sống những ngày tháng như chuột chạy qua đường .
Có những , bao giờ đáng thương hại.
Ác giả, ác báo.
Sức khỏe của bà nội dần cải thiện sự chăm sóc tận tình của . mua một căn nhà gần cơ quan, việc đầu tiên là đón bà nội về sống cùng. Mẹ chủ động đề nghị tiếp tục chăm sóc, từ chối.
Còn về Lâm Phương Phương, một tháng khi tù, nó loạn như điên, đánh bạn tù đến mức tàn tật nặng.
Án phạt của nó tăng thêm năm, sáu năm.