báo thầy cô ở trường, đe dọa: “Biết tụi nó là ai ? Con nhà giàu nhất khu đấy. Tao mới kết , mày mà hỏng, tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày.”
Mẹ hòa giải: “Không là , chuyện mà lan thì .”
Ba xong còn khen đầu óc ăn, sang lườm : “Sau đừng mặc váy nữa.”
Mẹ kể quá khứ, lau giọt nước mắt cuối cùng nơi khoé mắt.
“Mẹ , đạo lý, một câu đúng lắm.”
“Đó là: Trời còn sống , tự c.h.ế.t.”
“Con gái chúc bố sống lâu trăm tuổi, bình an suốt đời.”
Bố cuối cùng bán căn nhà cưới vợ của trai, chị dâu đương nhiên cũng theo nhà mà luôn.
Anh cãi om sòm với bố suốt ba ngày ba đêm, tức quá nhập viện.
Ba thì bận kiếm tiền vá lỗ hổng, còn thì chẳng thèm chăm sóc, để cô độc viện, con trai con gái tới lui vui vẻ, càng thấy tủi .
Dì cả chịu nổi, gọi điện mắng : “Mẹ mày ốm viện, mày là con gái mà đến chăm, mày là đồ vong ân bội nghĩa, nuôi mày lớn uổng công!”
đáp: “Anh con c.h.ế.t hả? Sao ảnh tới mà chăm?”
Dì : “Có ai năng như mày ? Bố ốm đau vốn là do con gái chăm, mày mau về !”
: “Dì ơi, nếu dì lý, thì cũng lý với dì. Con gái chăm sóc thì đúng, nhưng con trai trả tiền t.h.u.ố.c thang chứ? Anh bỏ đồng nào ? Còn nữa, thuê hộ lý cho ? Có tự xin nghỉ hộ lý để lấy tiền? Dì thử hỏi xem, tiền đó để trả nợ cho ?”
Mẹ cúi đầu thừa nhận, rõ ràng chột .
Dì cả tức đến nghẹn lời, phản đòn luôn: “ một kiêm cả vai con trai lẫn con gái, mấy mở mắt mà , mù hết ?”
Đợi xuất viện, dì cả và dì út gọi về, mở một phiên “họp kiểm điểm”.
Dì cả : “Chưa từng thấy đứa con gái nào như mày, nhà gặp khó khăn mà chịu giúp một tay.”
Dì hai tiếp lời: “Anh trai mày dù sai, nhưng m.á.u mủ ruột rà, mày thật sự quá đáng.”
Dì út : “Thôi, nhiều gì. Bán căn nhà , giúp bố trả nợ. Làm , tụi tao mới công nhận mày là cháu gái trong nhà, còn thì đừng vác mặt về đây.”
sang hỏi bố : “Ý hai cũng ?”
Ba hút thuốc, thì im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
– là chịu thiệt mà còn mở miệng, còn mấy lợi thì gào lên, giờ chỉ cần ai to thì là lý ?
chỉ tay bàn ăn nghi ngút khói: “Ban đầu còn định ăn xong mới , giờ thì khỏi ai ăn!”
rầm một cái, lật cả bàn, còn để họ mở miệng bắt đầu tấn công:
“Dì cả, chồng dì suốt ngày ngoài ngoại tình, dì thời gian đ.á.n.h ghen thì cũng nên khám phụ khoa xem bệnh ?”
“Dì hai, chồng dì suốt ngày đ.á.n.h đập vợ con, con trai con trai dì thì im như thóc, cái miệng chỉ để xin tiền ?”
“Dì út, chồng dì lấy chứng minh thư của dì vay nóng, tin nhắn đòi nợ gửi hết qua . Tranh thủ bắt thì đặt mua mộ phần !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-di-lam-mot-nam-me-muon-toi-dua-tien-mua-nha-cuoi-cho-anh/8.html.]
Dì cả và dì út chỉ tay , mà lời nào.
Bố định lên tiếng, đè xuống:
“Bố , khổ sở của bố là do gây ? Vậy để chứng kiến mấy chuyện khổ đó? Vì thương hai đúng ? Thế còn thì , tại chẳng gánh chút trách nhiệm nào cả?”
“Còn nữa, hai tính toán gì, ngu mà . coi hai là cha , còn hai coi là con cừu béo, ngày ngày đòi tiền, để nuôi cái đồ vô dụng đó.”
“Nói thì , bảo con gái là cái áo bông ấm áp, nhưng trong lòng chỉ nhớ tới cái áo khoác rách nát , chỉ đưa tiền, đưa nhà, đưa tài sản, còn cắt lông tiếp nữa.”
“Hôm nay, là hai cắt đứt với . Vậy thì căn nhà , về nữa!”
Không ai dám mở miệng.
Con ch.ó Vượng Tài chạy qua trời đất, tiện tay tát cho một phát, nó sủa ăng ẳng chạy mất.
: Bóc phốt nhẹ nhàng? Không, chơi tới cùng !
Bố cuối cùng cắt đứt với , cũng xin , vẫn như cũ – gửi ảnh cho xem.
chỉ chứ trả lời, tình cảm nhạt, chẳng thể như xưa nữa.
tình cờ gặp chị dâu cũ ở chỗ , chị đang khuân gạch, dính đầy bụi.
đưa nước cho chị, hỏi: “Chị tới đây gì?”
Chị gượng: “Cắt đứt với nhà .”
ngạc nhiên lắm – chị từng là học sinh xuất sắc lớp “đức hạnh phụ nữ” cơ mà.
Chị lau nước mắt : “ thông suốt .”
Thì nhà bên bắt chị lấy một ông già 80 tuổi – cái ông mỏ , là giàu .
vợ hào môn dễ, ông già ngày nào cũng đ.á.n.h chị, con riêng của ổng còn quấy rối chị, mà khổ nhất là cho chị một đồng nào.
Nhà đẻ cứ tưởng chị vì tiền mà mặc kệ gia đình, ngày nào cũng kéo tới đòi hỏi, loạn.
Sau đó, ông già ly hôn với chị, mà tài sản đều là tiền hôn nhân, chị lấy gì cả.
“ định về nhà ở, ai ngờ nhà bán mất , đem tiền cho em trai khởi nghiệp. Căn nhà mua cho nó, là một phòng cho , kết quả nó đuổi ngoài luôn.”
chỉ an ủi: “Rồi ngày mai sẽ hơn.”
Về công ty, đồng nghiệp đang m.a.n.g t.h.a.i : “ một đứa con trai , hy vọng là con gái. Con trai trông cậy , vẫn là dựa con gái.”
nghiêm túc với chị :
“Nếu chị chỉ nghĩ tới lợi ích khi con gái, thì xin đừng sinh các bé gái. Các bé thể hiền lành và dịu dàng, nhưng đó lý do để bóc lột.”
Con gái – cái áo bông, để sưởi ấm cho cả nhà.
Cũng ngọn nến, để hy sinh bản , soi đường cho trai em trai mà bước.
(HẾT)