Ánh mắt chế giễu đó chiếu thẳng vào tôi và bỗng chốc, tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Từ lúc yêu nhau đến bây giờ, Tần Tiêu trước mặt tôi vẫn luôn là như vậy.
Lạnh nhạt, kiêu ngạo, lúc nào cũng như ở trên cao nhìn xuống.
Cho dù tôi cố hết sức kể chuyện cười, muốn khiến anh vui, đổi lại cũng chỉ là một câu nhận xét lạnh lùng:
“Chả có gì buồn cười.”
Tháng trước, bộ phim mới tôi đóng được phát sóng.
Tôi đóng vai phản diện, là một nữ phụ thứ ba độc ác.
Đúng lúc đó, Tần Tiêu tham gia một buổi phỏng vấn.
Phóng viên hỏi anh:
“Anh có cân nhắc viết một bài hát quảng bá cho phim mới của Đường Mộng không?”
“Không có kế hoạch làm việc đó.”
“Vậy anh có xem phim của cô ấy không? Thấy vai diễn thế nào?”
“Không xem.”
Anh nhìn xuống ống kính, giọng nói thản nhiên:
“Không thích phim ngôn tình.”
Anh không chừa cho tôi chút thể diện nào.
Người trong giới đều nói: anh là bạn trai mà tôi cố gắng “liếm” cho bằng được.
Tối hôm đó, tôi mắt đỏ hoe trở về nhà, lại nổi nóng với anh một trận.
Anh ngồi bên cửa sổ ôm đàn guitar, bình thản nhìn tôi khóc đến mặt đầy nước mắt.
Tôi khóc đến mức nước mắt cũng cạn, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn.
Anh chỉ vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh:
“Đừng khóc nữa, lại đây, anh đàn một bài cho em nghe.”
Cũng coi như là đang dỗ tôi.
Tôi từng nghĩ, Tần Tiêu bẩm sinh đã là người như vậy – lạnh lùng, ít lời.
Cho đến khi tôi nhìn thấy bộ dạng của anh trước mặt Tống Mạn.
Khi đó tôi mới bừng tỉnh.
Thật ra, anh chỉ không muốn dịu dàng hay thân thiết với tôi mà thôi.
4
Buổi tối, mọi người ngồi quây quần trong sân.
Chơi mấy vòng trò chơi, có người đề xuất biểu diễn tài năng.
Nữ khách mời tên Thiệu Nguyệt mỉm cười nói với Tần Tiêu:
“Em chưa từng giành được vé concert của anh, không biết hôm nay có cơ hội nghe anh hát trực tiếp không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-cung-ban-trai-tham-gia-chuong-trinh-thuc-te/chuong-3.html.]
“Muốn nghe bài gì?”
“Gửi người yêu.”
Ba chữ ấy vừa thốt ra, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Ngay sau đó, có người phụ họa theo:
“Đúng đúng! Hình như từ ba năm trước là anh Tiêu chưa từng hát lại bài này đúng không? Thật sự muốn nghe phiên bản hiện tại quá!”
Tống Mạn cũng chống cằm, cười rạng rỡ:
“Lâu lắm rồi không nghe, cũng có chút nhớ nhung.”
Gửi người yêu dấu là ca khúc cầu hôn mà Tần Tiêu từng viết tặng Tống Mạn.
Ba năm trước, trong một concert tám vạn người, anh đứng giữa sân khấu hát tặng cô ấy trước mặt mọi người, rồi quỳ một gối, giơ nhẫn ra cầu hôn.
Nhưng Tống Mạn đã từ chối.
Sau buổi diễn, cô chủ động nói chia tay và sang nước ngoài phát triển sự nghiệp.
Từ đó về sau, Tần Tiêu chưa từng hát lại bài hát ấy.
Tôi cắn môi, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của Tần Tiêu:
“Đừng hát.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi:
“Đừng làm loạn.”
Rồi rút tay ra, cầm cây guitar đặt bên cạnh, quay sang nói với nhân viên:
“Lấy cho tôi một cái ghế, thêm một giá micro nữa.”
Khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Tần Tiêu ngồi ôm đàn chỉnh âm.
Mọi người xung quanh đều vỗ tay cổ vũ.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, bất lực, và ánh mắt chạm phải ánh nhìn mang theo khiêu khích và khinh thường của Tống Mạn.
Sợi dây lý trí trong đầu tôi đột nhiên đứt phựt.
Tôi bật dậy, bước tới, giật lấy cây đàn trong tay Tần Tiêu:
“Tôi đã nói là đừng hát bài này! Tôi không thích!”
Không kịp đề phòng, cây đàn bị tôi giật mạnh, va vào cạnh bàn phát ra tiếng động lớn chói tai.
Ánh mắt Tần Tiêu chợt trở nên u ám.
Anh đứng dậy, ánh sáng đan xen chiếu rọi lên gương mặt anh, giọng lạnh như băng: “Đường Mộng, em bị bệnh à?”
Tôi ôm chặt cây đàn đã bị mẻ góc, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào anh.
Cho đến khi tầm mắt mờ đi, tôi mới ngơ ngác nhận ra – mình đã khóc.
Ngay trước máy quay, trước mặt bao nhiêu khách mời và nhân viên chương trình.
Tần Tiêu hình như cũng hơi sững lại, nhìn tôi hai giây không nói gì.
Tống Mạn khẽ cười, nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa bao dung:
“Xin lỗi nhé, coi như tôi suy nghĩ chưa chu toàn. Đừng hát nữa, Tần Tiêu, đừng khiến Mộng Mộng không vui.”