Trang Tử Nam chợ mua những nguyên liệu chuẩn cho bữa tối.
Cũng may mắn là gì nhiều, chỉ vài món rau củ giẫm nát, phần lớn đều nguyên vẹn, vì cũng tốn quá nhiều tiền.
Vừa nãy, theo thói quen, để tránh lãng phí, định nhặt chiếc bánh nát nãy bỏ bụng.
chợt giật , nhanh chóng ném thùng rác.
Nhớ căn bệnh ung thư dày ở kiếp , khỏi cảm thấy run rẩy.
Cũng chỉ vì dành hết tiền cô bạn gái, đủ ăn. Thành khi thấy ai đó rớt thức ăn đường hoặc vài món còn thừa trong thùng rác, ngần ngại mà nhặt chúng lên, để bệnh.
Sự đau đớn của căn bệnh lúc cuối đời đó, bao giờ trải qua thêm một nào nữa.
Đến một cửa hàng gần đó, mua một cái bánh mới cho Tiểu An và trở về.
Vừa , Trang Tử Nam lục lọi kí ức của nguyên chủ xem khoản nợ nào nữa .
Một lúc , thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ duy nhất một khoản nợ 5 vạn với Tống Giang. Cũng may là nguyên chủ chỉ mới sa lầy cờ b.ạ.c chỉ hơn một tháng.
Nếu xuyên đến thế giới lâu hơn thì chắc tình hình sẽ còn thể cứu vãn nữa.
Đến lúc đó e là chỉ còn nước nhảy cầu...
Không xe, Trang Tử Nam bộ đến chỗ . Hôm nay, rắc rối đường buộc chợ, khiến hành trình về nhà kéo dài.
Dù tan từ bốn giờ chiều, mãi đến sáu giờ tối, khi ánh hoàng hôn nhường chỗ cho màn đêm, mới đặt chân đến cửa.
Cửa khóa, đèn trong nhà bật, lẽ hai con Tô Mộc Uyển về.
Vào trong, Trang Tử Nam thấy hại con đang ở phòng khách.
Tô Mộng Uyển cầm một cuốn sách, dạy cho Tiểu An cách để mấy chữ cái cơ bản.
Thấy về, cả hai vô thức liếc . Tiểu An thấy , nhẹ một câu:
-Ba về !
Cảm giác thật kì lạ. Cứ như vợ và con . Mà thật đúng là mà!
Nhìn về phía Tiểu An, mỉm dịu dàng, đưa lên chiếc bánh mới mua.
-Ba mua bánh cho con đây!
Cô bé thấy mắt sáng lên, trườn khỏi lòng Tô Mộc Uyển, lon ton đến chỗ của .
Tô Mộc Uyển vẻ bất ngờ. Tuy rằng là Tiểu An còn sợ Trang Tử Nam nữa và cảm thấy buồn khi rời , nhưng thiết đến mức là quá nhanh .
khi , cô nhíu mày, dậy bước gần .
-Anh ? Gặp chuyện gì ?
Trang Tử Nam chút ngơ ngác
-Hả?
Đột nhiên, Tô Mộc Uyển áp sát, đưa tay sờ lên mặt .
Trang Tử Nam chút giật khi khuôn mặt xinh của cô tiến ở gần, bàn tay trắng nõn còn tiến tới.
Tim bất giác đập nhanh hơn, tốc độ chắc cũng 180 nhịp phút.
bao lâu, nhăn mặt vì đau, đầu vô thức nghiêng sang một bên.
Thấy , đôi mày của Tô Mộc Uyển càng nhíu chặt hơn.
-Sao thế? Đau lắm ?
Hôm nay, Tô Mộc Uyển thật khác lạ. Từ hôm qua, thái độ của cô dịu , còn vẻ sợ sệt đề phòng như . sự quan tâm khiến cảm thấy gì đó bất thường.
Theo lẽ thường, dù cô còn e dè , cũng nên dịu dàng đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-chet-di-ta-dot-nhien-tro-thanh-nguoi-cha-can-ba/chuong-7-dung-goi-chi-anh-hon-em-tan-3-tuoi-day.html.]
-... , chỉ là đường cẩn thận vấp ngã thôi..
Trang Tử Nam lắp bắp , vội lùi để giữ cách, gương mặt chút đỏ.
Tô Mộc Uyển gì chỉ lặng lẽ phòng , để một câu:
-Vào phòng với em.
Mặt Trang Tử Nam đỏ bừng, câu của cô mập mờ đến lạ. Thấy ngây , cô , bắt gặp gương mặt đỏ lựng của . Dường như đoán suy nghĩ của , cô thoáng bất đắc dĩ, rõ:
-Vào phòng, em bôi t.h.u.ố.c cho.
Trang Tử Nam giật tỉnh táo, vội xua tay:
-Không... cần phiền , chỉ là vài vết thương nhỏ thôi.
Thấy tên đàn ông cứng đầu, Tô Mộc Uyển gì thêm.
Cô tiến đến, bất ngờ nắm lấy cổ tay , kéo phòng. Trang Tử Nam ngẩn ngơ, ánh mắt dán bàn tay mềm mại đang nắm lấy , để mặc cô dẫn .
Một lúc
-Chị nhẹ tay chút...
Trang Tử Nam chút nhăn mặt .
-Đau lắm !?
-Ừm
Lực tay của cô nhẹ hơn một xíu, nhẹ nhàng cầm bông lau vài vệt m.á.u và bôi t.h.u.ố.c lên những vết bầm tím.
Trang Tử Nam hành động của cô khỏi cảm thấy kì lạ, trong lòng dâng lên một cảm giác từng .
Chưa bao giờ ai đó đối xử dịu dàng đến mức .
Kiếp , chỉ cố gắng kiếm tiền để chỉ tồn tại, mơ ước một gia đình nhỏ để nương tựa lẫn .
Đối mặt với xã hội và lòng , vùi dập thương tiếc, sự chân thành là một điều xa xỉ.
Rồi nhận , nếu ai đó yêu thương , thì tiên tiền. Và điều đó đương nhiên .
giờ đây, ở nơi lồng n.g.ự.c, một cảm giác ấm áp đang từ từ len lõi.
Trước mắt, một phụ nữ trẻ với vẻ vô khuyết đang dịu dàng xử lí vết thương cho .
Gương mặt tinh xảo, thanh tú động lòng , hàng mi dài cong vút tô điểm cho đôi mắt phượng. Gương mặt tái nhợt và đầy vết thương giờ đây hồng hào trắng trẻo như tuyết.
Trang Tử Nam ngượng ngùng mặt , tim đập loạn xạ. Ngượng ngùng :
-Cảm ơn chị...!
Bên tai bỗng vang lên tiếng khẽ, Tô Mộc Uyển nhếch môi, ánh mắt mang chút ý :
-Ừm, mà lớn hơn em tận 3 tuổi đấy! Sao cứ gọi em là chị .
Nghe , cứng , lắp bắp:
-Cái đó... giỡn mà, chị.....em đừng để tâm.
Trời ơi, chỉ mới 19 tuổi thôi mà, cũng chỉ vì phép lịch sự mà gọi ‘chị’. Mấy ngày nay xung hô kiểu nên chút quen.
mà tự hỏi rằng cô nhận sự khác thường gì từ , với thái độ dịu dàng của cô khiến đôi chút choáng váng.
Thong
-Chị ....em dường như lạ?
Tô Mộc Uyển thì nhướng mày, hỏi ngược :
-Lạ?
-Ừm, thái độ của em đối với ... còn tệ như nghĩ.
-Chẳng cũng ?
Trang Tử Nam thì giật , họng nghẹn lời nào, ánh mắt cô đầy vẻ chột .
Tô Mộc Uyển thêm gì, từ từ dậy, khỏi phòng, để một câu:
-Bữa tối nay để em nấu, cứ nghỉ ngơi .