Vì ngủ nên chúng cũng bò dậy, bờ hồ, ngờ thấy đang tắm rửa. Người đó dáng cao lớn, một cái thì ngay đó là ai.
Thật là ngượng ngùng quá, hiệu cho Đào Hồng mau rút.
“Dương đại nhân dáng thật tuyệt...” Đào Hồng thì thầm bên tai .
Ta lấy tay che mắt, nhưng do sự tò mò thúc giục nên để hé một chút ánh sáng từ kẽ ngón tay. Đáng tiếc là đúng lúc đó, y lưng , chỉ thấy một phần eo và hông.
Sau khi trở về và xuống, tim đập thình thịch lâu. Khó khăn lắm, mới ngủ , trong mơ là cảnh eo và m.ô.n.g của nam nhân lắc lư mặt.
Ngày hôm , khi đối mặt với Dương Chí, quầng thâm mắt, cảm thấy chột . Đào Hồng thì vẫn thể như chuyện gì xảy , chỉ là khi ai chú ý, nàng thì thầm bên tai : “Chậc chậc chậc, m.ô.n.g nam nhân cũng cong thế ? Minh Nhã, cô mới thật Dương đại nhân trông trai, chỉ thấy y dữ dằn, đáng sợ nhỉ? Thôi bỏ , bỏ , chúng tuyệt đối thể vướng nhân vật như . Đặc biệt là cô đó, cô tránh xa y một chút, nhận là thái độ của y đối với cô tầm thường từ lâu . cô sẽ chịu nổi loại nam nhân , sẽ chịu khổ nhiều đấy!”
Sau khi thiết với , Đào Hồng tự nhận là tỷ tỷ của , bắt đầu lảm nhảm. Trước mắt hiện lên hình ảnh của eo và mông, đành vội vàng lẩm nhẩm tâm kinh. Tội , tội .
Đào Hồng để mắt đến một thuộc hạ của Dương Chí, đó dung mạo khá ưa . Mỗi ngày, nàng đều tủm tỉm mà lảng vảng mặt tên lính họ Liễu đó. một ngày nọ, Đào Hồng còn vui vẻ nữa, nàng với trong run rẩy về những nữ phạm nhân bỏ trốn đó, thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết của họ ở phía bên cồn cát. Họ đám lính canh ô uế, nhưng thoát khỏi những phạm nhân tự do.
“Toàn là súc sinh! Minh Nhã, chúng nhất định thể rời , rời thì chỉ nước c.h.ế.t.” Đào Hồng nghiến răng nghiến lợi mà như .
Rất nhiều đều nhận điều . Trong lều của chúng mấy tìm ý trung nhân trong những tên lính .
Điều đáng sợ hơn là giờ đây, những kẻ đang vây quanh chúng ở cách xa gần. Chúng như lũ ch.ó sói vì thiếu thức ăn mà đang trừng đôi mắt xanh lè quan sát chúng .
Dương Chí dặn dò luân phiên canh gác ban đêm, nữ giới cũng ngoại lệ.
Anan
“Sợ thì bịt tai .” Dương Chí cạnh , giọng điệu của y khó mà nhận cảm xúc bên trong.
Đêm nay đến lượt canh gác, nhưng hình như những kẻ bên ngoài còn điên cuồng hơn khi. Tiếng kêu t.h.ả.m thiết, tiếng mắng c.h.ử.i hòa gió đêm như x.é to.ạc màn đêm hoang vắng .
“Chúng sẽ c.h.ế.t một cách tử tế!” Ta tựa tảng đá, cố gắng giữ cho giọng của khỏi run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-bi-luu-day-ta-phai-long-ten-linh-tho-kech/chuong-5.html.]
Dương Chí một chữ "ừ" khẽ.
"Ngài trời hành đạo ?" Ta hỏi. Ở đây, chỉ y mới khả năng g.i.ế.c c.h.ế.t lũ súc sinh .
Dương Chí nghiêng đầu : "Ở đây, ai thể trời hành đạo, kẻ ác tất sẽ kẻ ác mài giũa."
Ta im lặng, những nữ tử cũng là kẻ ác, các nàng chịu đủ kiểu hành hạ, nhưng còn những nam nhân thì ?
Hình như Dương Chí sự nghi vấn của , y chậm rãi mở lời, giọng điệu chút cảm xúc nào: "Những kẻ ác còn tự Âm tào Địa phủ thu nhận."
Cánh đồng hoang vu mênh m.ô.n.g vô tận mắt há chẳng giống như cánh cửa Địa phủ ư?
Ngay cả tình huống của chúng cũng nguy hiểm chẳng kém. Con đường phía cũng sẽ càng ngày càng khó , vấn đề nước tuy tạm thời giải quyết, nhưng lương khô gần cạn. Mọi đưa mắt trông ngóng con đường nhỏ, hy vọng lẽ triều đình sẽ nhớ đến những quan binh như họ mà đưa vật phẩm tiếp tế, đáng tiếc là ngay cả các đội thương nhân cũng chẳng thấy bóng dáng.
Dương Chí căn dặn khắp nơi để tìm thức ăn, nhưng thu hoạch ít.
Cái cảm giác đói bụng thật khiến khó chịu. Ngay cả những phạm nhân ở vòng ngoài cũng nổi lên lòng tham độc ác, cướp đồ của chúng .
Tất nhiên là Dương Chí cho phản công, lấy luôn mạng những kẻ đó, nhưng ở nơi đây, thương thể cử động thì thà c.h.ế.t cho nhẹ nợ. Quả nhiên lâu , trong muôn vàn đau đớn, những phạm nhân thương trơ mắt m.á.u cạn khô mà c.h.ế.t. Thế nhưng tất cả chúng hề vì thế mà thở phào nhẹ nhõm.
Ta bỗng nhiên hối hận. Nếu đồng ý với Đoàn Hoằng Dật thì chịu cái khổ ? Ít nhất thì cũng ăn một bữa no.
Trời đất như thấy tiếng lòng của . Giữa cát vàng ngập trời, một cỗ xe ngựa từ xa dần tiến gần xuất hiện mặt chúng .
Mọi lập tức sáng rực mắt, binh lính nắm chặt đao trong tay.
Dương Chí lẩm bẩm c.h.ử.i rủa: "Tất cả mau bỏ xuống cho ông đây, chúng là quan binh, thổ phỉ!"
Cỗ xe ngựa dừng mặt chúng . Sau đó, một nam nhân ba mươi tuổi mặc áo lụa mũ gấm, phong thái phi phàm bước từ bên trong.