Tối hôm đó, mơ một giấc mơ.
Trong mơ là một dãy cứ hiện hiện .
tỉnh dậy đắp chăn cho bà, xuống ngủ tiếp.
Vẫn là dãy .
Nó đang báo hiệu điều gì ?
Khi nấu bữa sáng, cứ nghĩ mãi.
Vì hôm nay là thứ Bảy, hái rau mang chợ bán, đưa bà tái khám.
đạp xe ba bánh, chở rau và bà thị trấn.
Lúc ngang qua tiệm vé , bất ngờ dừng , đầu .
“…”
“Bà ơi, mua một tờ vé ạ.”
“Mua cái gì mà vé , trúng , phí tiền.”
Bà lắc đầu đồng ý.
“Tiền đó để mua cho cháu cái bút, quyển vở còn hơn.”
“Chỉ mua một dãy thôi mà bà, mua nhiều .”
nũng nịu năn nỉ mãi, cuối cùng bà mới đồng ý cùng mua vé.
Tổ hợp hai bà cháu như thế quả thật kỳ lạ, nhưng ai mà chẳng mơ ước đổi đời một đêm.
Dù chỉ mua một tờ giá 2 tệ, cô chủ tiệm vẫn tươi rói in vé cho chúng .
“Hy vọng hai bà cháu trúng 5 triệu nhé!”
Bà .
“5 triệu dễ mà trúng.”
trúng , nhưng cất kỹ tờ vé.
Không để nó bẩn rách.
Bán rau xong, đưa bà tái khám, bác sĩ bà hồi phục , chỉ là đừng việc nặng, để mệt, cần ăn uống đầy đủ, điều kiện thì nên uống sữa cho già.
Ra khỏi bệnh viện, bà cứ lẩm bẩm mãi:
“Có cơm ăn là quý , còn uống gì sữa nữa, già , nên phí phạm.”
là sẽ mua, cũng sẽ mua.
nghĩ sẵn , sẽ trồng thêm rau, tận dụng từng mét đất để trồng hành và hẹ, mỗi sáng dậy sớm mang rau chợ bán, bán xong thì học.
Tích cóp chục ngày là đủ mua một hộp sữa.
Trứng gà trong nhà bán nữa, để dành cho bà ăn.
Về đến nhà, hết kế hoạch cho bà.
Bà im lặng thật lâu, đưa sổ tiết kiệm và tiền mặt cho :
“Từ nay nhà giao cho cháu gái chủ.”
“Sắp xếp thời gian, bà cháu ngân hàng rút hết tiền, lỡ như…”
Bà dừng một chút tiếp:
“Lỡ như một ngày nào đó bà đột ngột, cháu gái còn chút tiền trong tay.”
ôm chặt lấy bà:
“Bà sống lâu trăm tuổi cơ!”
Nhất định sống lâu trăm tuổi!
Chúng bao giờ nghĩ tới chuyện dãy đó thể trúng thưởng.
Dù âm thầm cầu nguyện bao , cũng xem tờ vé vô .
5 triệu tệ mà…
tính sơ sơ, bà và bán bao nhiêu rau, dậy bao nhiêu buổi sáng sớm mới kiếm nổi tiền đó — mất 200 năm ăn uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ba-noi-trung-so-ca-nha-ai-cung-muon-thuong-toi/2.html.]
Lần cùng bà bán rau, thấy tiệm vé treo một băng rôn lớn: “Chúc mừng tiệm bán giải độc đắc 5 triệu!”
vội vàng nhảy khỏi xe ba gác, chạy đến hỏi cô chủ trúng là gì.
Cô còn kích động hơn , nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“Bé ơi bé ơi! Vé bà nội cháu mua trúng !”
“5 triệu! 5 triệu đấy!”
Đầu óc ù .
bước loạng choạng về phía bà, nước mắt thi tuôn rơi.
“Cháu gái, cháu thế?”
Bà hoảng hốt hỏi, đầy lo lắng.
ôm chặt lấy bà, :
“Bà ơi! Mình trúng giải ! Giải độc đắc!”
Bà sững , tin nổi:
“Thật trúng ?”
gật đầu thật mạnh.
Bà vang:
“Tốt quá! Cuối cùng cháu gái bà cũng thể chuyên tâm học hành !”
:
“Bà cũng thể ăn gì thì ăn nấy!”
Chúng gần như đồng thanh.
Điều đầu tiên nghĩ đến vẫn là đối phương.
Lúc bán rau, hai bà cháu cứ lơ ngơ cả buổi, mấy cân sai, tính tiền nhầm, thối tiền sai.
Bán xong rau, về đến nhà, chúng bắt đầu tính chuyện tỉnh thành để đổi vé .
“Cháu gái, chỉ bà cháu tỉnh, cháu sợ ?”
gật đầu lắc đầu.
Sợ thì , vì đây là đầu tiên tỉnh thành.
“Để bà nghĩ cách, xem tỉnh .”
“Ba cháu thì trông mong gì …”
Bà bảo đưa bà lên ngân hàng thị trấn, hỏi nhân viên: Trẻ 13 tuổi thể mở sổ tiết kiệm thẻ ngân hàng ?
“Bà ơi, trẻ 13 tuổi thể mở sổ tiết kiệm, nhưng cần giám hộ cùng, mang theo sổ hộ khẩu, CMND... Thẻ thì chỉ chức năng gửi và rút thôi ạ.”
và bà đều hiểu.
Bà hỏi: Nếu gửi một khoản tiền vài triệu thì ngân hàng thể hỗ trợ rút hộ ?
“Dĩ nhiên là ạ!”
Vậy là chúng đến tỉnh thành bằng xe của ngân hàng thị trấn.
Các chú các cô cùng thì vô cùng nhiệt tình, nhưng suốt chuyến chẳng ai chen nhiều lời.
Lúc điền thông tin, bà đeo kính lão, từng nét chữ một cách cẩn thận.
Lúc đổi vé , nhân viên hỏi quyên góp , bà lắc đầu từ chối.
5 triệu thuế còn 4 triệu, chuyển thẻ ngân hàng của bà .
Về thị trấn, bà sẽ chuyển bộ sổ tiết kiệm của , chọn hình thức gửi kỳ hạn.
Nhân viên ngân hàng sức khuyên nên gửi kỳ hạn để hưởng lãi cao hơn.
Gửi kỳ hạn thì lãi ít, chỉ một chút thôi.
với chúng , một chút đó là nhiều .
Đài truyền hình cũng đến phỏng vấn bà, ban đầu bà định từ chối, nhưng gật đầu đồng ý.
Bà kể: hồi trẻ bà góa bụa, một nuôi bảy đứa con, nuôi thêm cháu gái vì hồi nhỏ cháu yếu ớt bệnh tật, bác sĩ còn sống nổi, ba cháu cần cháu, bà mới đưa về quê nuôi.