Khi mười bảy tuổi trở thành thiên tài thiếu niên, cây đàn Steinway trị giá bằng cả một căn nhà, chơi bản concerto trong khán phòng dát vàng của Vienna.
Thì đang lo lắng từng đồng sinh hoạt phí, chạy hai công việc ở tiệm sữa để xoay sở qua ngày.
Chu Cận Lâu , nếu yêu , cách hiện thực giữa hai chúng sẽ chẳng thể khiến tự ti dù chỉ một chút.
Bởi vì hài lòng với chính .
dựa dẫm ai.
oán trách.
phấn đấu.
nỗ lực.
Nỗ lực để nở hoa, để rực rỡ.
yêu bản .
khi thích .
Và giữa chúng vô tình ngăn cách bởi thực tế khắc nghiệt và vô lời dối trá…
chỉ còn một lựa chọn, đó là chạy trốn.
Chu Cận Lâu.
Biển hận, tình trời .
Chốn nhân gian, thiên thượng .
… vốn thuộc về những nơi .
Cuộc đời , chỉ để sống thôi cũng đủ mệt mỏi .
Còn yêu và hận…
Thật sự quá khó. Quá khó.
Mệt quá , Chu Cận Lâu.
18
Đứng giường bệnh của bà, ánh nắng hắt từ khung cửa sổ nhợt nhạt đến mức tàn nhẫn. Rõ ràng đang dốc hết sức để chiếu rọi, nhưng vẫn chẳng đủ để xua tan cái lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng.
Bà cụ nhỏ bé đó, hai mắt nhắm nghiền. Bà trở thành thực vật.
sẽ còn thấy những nếp nhăn ở khóe mắt bà nhăn vì mỗi khi bà bất chợt mở mắt .
Cũng sẽ còn ngửi thấy hương thơm của nhành cây xuân thoảng tay bà mỗi bà khẽ vuốt ve nữa.
Bố đang bên cạnh giường, ánh mắt bọn họ lúc chút xúc cảm nào mà chỉ là tính toán.
Tựa như… cho dù cố gắng bao nhiêu thì cũng thể bằng một câu nũng của Thẩm Lam Lam. Thế nhưng khi một “bạn trai” thuộc hàng cao phú soái đỉnh cấp, ánh mắt bọn họ bỗng đổi.
"Hoa Hoa … bệnh của bà mày, nhà tiền chữa. Mày bảo bạn trai mày bỏ tiền , đưa tiền thì thôi, chúng tao cũng chữa nữa."
Vậy .
chỉ mấy hôm , họ còn gom tiền mua cho Thẩm Lam Lam một chiếc túi Chanel.
Vì nó , chỉ như thế mới xứng với gia thế của Lý Dương, như thế thì mới thể coi trọng nó.
họ thật lâu.
"Con sẽ đòi tiền ."
lấy điện thoại . Ba vạn tệ trong tài khoản là học bổng, là tiền thêm tằn tiện dành dụm suốt những năm đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-anh-trang-sang-he-mi-ma-hen-ho-voi-thai-tu-gia-benh-kieu/chuong-9.html.]
"Chỗ chữa cho bà . Phần còn , con sẽ từ từ kiếm."
Lúc , Thẩm Lam Lam khoác tay Lý Dương bỗng nhiên xông .
"Ha ha ha, chị ơi, chị dám đòi tiền gã bạn trai hờ, chắc đá chứ gì?"
"Em ngay mà, loại như chị ch.ó ngáp ruồi mới vớ như thế. Sao thể thật lòng thích chị ? Chị cứ ngoan ngoãn xem mắt , lấy sính lễ mười tám vạn là đủ tiền viện phí ."
Mẹ nhân thế cũng xông lên, thấy khả năng đá thì lập tức trở mặt chút nể nang.
"Con gái , nếu thế thì gả cho tổng giám đốc Vương . Ông bốn mươi tuổi, đang chờ bế con trai. Mày qua đó đẻ một thằng quý t.ử thì hưởng phúc ."
Bố cũng gật đầu hùa theo.
"Bệnh của bà mày chờ . Mày bỏ tiền thì tao cũng chữa nữa."
trong bóng tối từng gương mặt mắt , đó nhịn liền đến mức nước mắt lăn dài.
"Người mà gọi là suốt nửa đời … thì chỉ bán giá hời."
"Còn ông, gọi là bố , ông từng che mưa chắn gió cho lấy một ngày ?"
"Ồ… mà quên mất. Đến ruột liệt giường ông còn chẳng buồn đoái hoài mà."
" hỏi thật, ông lương tâm ?"
"Từ lúc ông một tuổi đến hai mươi tuổi, thi ba , là ai chạy vạy khắp nơi vay tiền cho ông học? Ông bệnh phong, là ai bộ mấy dặm đường tìm thầy t.h.u.ố.c chữa trị cho ông? Trời mưa to, bà ngã gãy chân, từ đó cứ khập khiễng, mỗi trái gió trở trời là đau đến phát …"
thẳng Thẩm Bình, cái gọi là bố , từng câu từng chữ vang lên cực kì rõ ràng chẳng khác nào như mũi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng lòng .
Bình, trong từ bình an.
Là bà nội đặt cho ông cái tên .
giờ bà già .
Vậy mà ông chẳng nỡ bỏ dù chỉ một đồng.
"Thẩm Bình, lương tâm của ông ch.ó tha ?"
"Từ nay về , chuyện của bà để lo. Còn các còn liên quan gì đến nữa."
Từng câu, từng chữ, nặng nề như búa giáng.
Người đàn ông sững sờ mất mấy giây, dường như một khoảnh khắc hoảng hốt thoáng lướt qua. Có lẽ, trong giây phút , ông nhớ đến điều gì đó.
Có thể là đôi tay già nua đầy vết chai sạn .
Có thể là ánh mắt hiền hòa từng vì ông mà cạn khô lệ.
rốt cuộc… vẫn thể vượt qua sự ích kỷ và độc ác cố hữu.
Ông thẹn quá hóa giận, trúng tim đen, nên liền nhào tới định tát một cái thật mạnh.
"Cái thứ khốn nạn , tao đ.á.n.h c.h.ế.t cái đứa con bất hiếu như mày!"
Chỉ là…. giây tiếp theo.
từng nghĩ sẽ chắn mặt .
Lại càng nghĩ, đàn ông luôn điềm đạm lãnh đạm , sẽ đột ngột lao tới, tung một cú đ.ấ.m thật mạnh mặt Thẩm Bình.
Một tiếng “Bốp” vang lên vô cùng rõ ràng.
Không từ khi nào, ngoài cửa sổ bắt đầu mưa.
Trên chiếc áo khoác đen của Chu Cận Lâu còn vương vài hạt bụi mưa mang theo cái lạnh căm căm của tiết trời đông giá rét.
phân biệt nổi… đây là mưa rơi bên bờ sông Thames ở London, là mưa ở quê nhà của .