Sau Cánh Cửa Doanh Trại - 12

Cập nhật lúc: 2025-12-29 00:09:03
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh tới gì?” cau mày .

“Anh chuyển ngành .” Anh trả lời ngắn gọn.

sững sờ, thốt nên lời.

Lục Trấn Vân? Chuyển ngành ?

Anh mới ba mươi lăm tuổi, đang ở giai đoạn thăng tiến rực rỡ nhất của một sĩ quan. Với thành tích và lý lịch của , vài năm nữa thăng tướng cũng chuyện viển vông.

 

Vậy mà từ bỏ?

“Tại ?” buột miệng hỏi.

“Không nữa.” Anh , trong ánh mắt sự mệt mỏi và buông bỏ mà từng thấy, “Niệm An, đây luôn nghĩ, sự nghiệp và lý tưởng của lớn hơn cả bầu trời. Vì chúng, thể hy sinh tất cả – kể cả em.”

“Cho đến khi gần như mất em, mới nhận , nếu em, tất cả lý tưởng và vinh quang đó… đều vô nghĩa.”

 

“Cho nên về. Không với tư cách Lục sư trưởng, mà là với tư cách Lục Trấn Vân – về bên em.”

lời tỏ tình đột ngột cho ngỡ ngàng, mãi vẫn phản ứng kịp.

“Quay về bên ?” hồi thần, cảm thấy buồn đến lạ. “Lục Trấn Vân, quên ? Chúng ly hôn .”

“Anh .” Anh gật đầu, giơ chiếc hộp dụng cụ lên, “Anh đến để ép em tái hôn. Anh thấy đoạn tường rào ngoài sân nứt, mái nhà bên đông hình như cũng dột. Anh đến… công nhật cho em.”

 

“Tiền công, em trả bao nhiêu thì trả. Có cơm ăn thì càng .”

Anh nghiêm túc, nhưng chỉ thấy buồn .

Một Lục sư trưởng đường đường chính chính, giờ chạy đến thợ sửa chữa cho vợ cũ?

 

Đây là phiên bản gì của “truy thê hỏa táng tràng” nữa đây?

“Nhà thiếu .” lạnh lùng từ chối.

“Anh .” Anh cũng tức giận, chỉ đặt hộp dụng cụ xuống đất, “Vậy sẽ đợi ở đây. Chờ đến khi nào em cần thì thôi.”

Nói xong, thật sự xuống bậc đá cửa, bộ dạng như thể chuẩn đóng trại ở đó lâu dài.

thèm để ý đến , xoay bước trong nhà.

tưởng chỉ là nổi hứng phút chốc, một lúc, cảm thấy nhàm chán thì sẽ tự động rời .

đ.á.n.h giá thấp sự kiên trì của .

Từ sáng sớm, mãi đến trưa.

Nắng gắt như thiêu đốt, vẫn im lặng, lưng thẳng tắp như một cây dương trắng trầm mặc.

Tiểu Cầm – học trò của nổi nữa, chạy đến : “Sư phụ, đó… cần mang cho chai nước ạ? Trông đáng thương quá…”

trong lòng bực bội, nhưng ngoài miệng : “Kệ , c.h.ế.t .”

Đến chiều, trời đột ngột chuyển mưa, mưa như trút nước.

Vậy mà vẫn .

Cứ thế mặc cho mưa lạnh xối lên , ướt sũng, trông vô cùng t.h.ả.m hại.

cửa sổ, bóng lưng kiên trì mà cố chấp của giữa cơn mưa, trong lòng rối loạn thể tả.

Người đàn ông , rốt cuộc đang nghĩ gì?

Dùng khổ nhục kế để khiến mềm lòng ?

Nực ! – Hứa Niệm An – sớm còn là cô gái ngốc nghếch, vì mà rơi nước mắt nữa .

“Sư phụ… hình như sốt …” Tiếng Tiểu Cầm run rẩy, gần như .

Tim thắt , xuyên qua màn mưa, quả nhiên thấy cơ thể run rẩy nhẹ, sắc mặt đỏ bất thường.

“Rầm!”

Thân hình cao lớn của đổ thẳng xuống, ngã nặng nề nền đá xanh ngập nước, b.ắ.n tung tóe từng mảng nước.

“Lục Trấn Vân!”

còn kiểm soát nữa, kêu lên một tiếng, đẩy cửa lao ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-canh-cua-doanh-trai/12.html.]

Đáng c.h.ế.t!

Tên đàn ông , vì lúc nào cũng dùng cách để ép !

kéo trong nhà, dùng hết sức lực mới đưa lên giường trong phòng khách.

Toàn nóng hầm hập, sốt cao.

Nhìn đôi mày vẫn cau c.h.ặ.t của dù đang hôn mê, trong lòng giận hận, dâng lên một cảm giác bất lực khó tả.

Rốt cuộc với đây?

Đuổi , trơ trẽn bám riết chịu rời.

Mặc kệ, dùng kiểu tự hành hạ bản để giành lấy sự chú ý của .

lúc rối bời xử lý thế nào, Cố Hoài Cảnh tới.

Anh đến để đưa cho mấy cuốn cổ tịch mới thu .

Vừa bước cửa, thấy cảnh tượng .

Anh gì, chỉ lặng lẽ đặt đồ xuống, lấy ống , bắt đầu kiểm tra cho Lục Trấn Vân.

“Lại sốt cao. Cơ thể tên bằng sắt ? Dày vò thế .” Anh cau mày, giọng mang theo chút bực bội.

“Anh …” giải thích, nhưng bắt đầu từ .

“Em cần , đều .” Cố Hoài Cảnh cắt lời , ánh mắt dịu dàng , “Niệm An, em mềm lòng ?”

cúi đầu, gì.

“Anh vì em mà từ bỏ tiền đồ, từ bỏ vinh quang, chạy tới mặt em hạ như , em thấy xúc động ?”

Giọng Cố Hoài Cảnh bình tĩnh, nhưng vẫn trong đó một nỗi tổn thương.

“Không .” vội vàng phủ nhận.

“Niệm An, .” Anh nâng mặt lên, buộc đối diện với , “Em cho , đối với , em còn tình cảm ?”

đôi mắt trong trẻo và nghiêm túc của , cách nào dối.

đối với … thật sự hết tình cảm ?

Nếu thật sự còn, vì lúc ngã xuống, hoảng hốt đến ?

Nếu thật sự còn, vì thấy từ bỏ tất cả, lòng d.a.o động?

Hận, cũng là một loại cảm xúc.

Mà phía hận thù, thường là tình yêu c.h.ế.t .

…” đau đớn lắc đầu.

Cố Hoài Cảnh thở dài, buông tay .

“Anh hiểu .”

Anh lùi một bước, tạo cách với , mặt nở một nụ chua chát, “Niệm An, ép em. Chuyện tình cảm, thể miễn cưỡng.”

hy vọng em suy nghĩ cho kỹ. Một đàn ông dùng cách tự tổn thương bản để đổi lấy sự thương hại của em, rốt cuộc là thật lòng yêu em, chỉ là giành món đồ chơi mất?”

“Một đàn ông, khi em cần nhất, chọn ‘nguyên tắc’ chứ chọn em — thật sự đáng để em đầu ?”

Nói xong, thật sâu, xoay rời .

Bóng lưng mang theo vẻ cô đơn và tiêu điều mà từng thấy.

Trái tim như thứ gì đó chặn , khó chịu đến mức thở nổi.

Hình như… một nữa tổn thương một thật lòng đối với .

Mà tất cả, đều là vì đàn ông đang giường .

Lục Trấn Vân.

, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

Anh nghĩ rằng như thì sẽ đầu ?

Anh sai .

Anh càng thế, càng khinh thường .

Anh càng thế, càng để .

— Hứa Niệm An — để gọi là đến, đuổi là .

Hết

Loading...