Để giải quyết chuyện Mục Nguyên trèo giường, triệu tập các thị đến.
Tân vương phi gọi, ai nấy đều sợ đến nín lặng.
Nhất là khi sắc mặt còn chẳng .
Không tức , đường đường Cảnh Vương phủ mà chỉ bốn thị .
Khó trách Mục Nguyên dục cầu bất mãn, khắp nơi nóng ran.
Ta nặng tay đặt chén xuống:
“Cảnh Vương phủ nuôi rỗi, mấy ngươi lập tức xếp lịch, từ nay nhất định hầu hạ Vương gia cho chu !”
Tốt nhất hầu cho thành con tôm mềm, đỡ tới quấy rầy .
Các thị tưởng ngược, vội quỳ rạp, đồng loạt thề thốt dám gần Vương gia nửa bước.
Ta tức :
“Làm thị mà gần Vương gia, còn cần các ngươi gì? Đều liều c.h.ế.t mà dính sát cho !”
“Đừng hòng lười biếng, ai để Vương gia lọt tay, lập tức cút khỏi phủ cho !”
Lời còn dứt, một giọng nữ dịu dàng bất ngờ vang lên:
“Khí thế Vương phi thật lớn, mới nhập phủ ngày thứ hai bày điệu bộ chủ mẫu, còn đuổi khỏi phủ. Không biểu ca thấy sẽ nghĩ đây?”
8
Người vận một áo khói tím, mặt vẻ cao ngạo.
Ma ma bên cạnh khẽ nhắc , đó là biểu của Mục Uyên, Lục Uyển Uyển, hiện đang tạm ở trong phủ.
Ta tất nhiên nàng .
Dựa phận biểu tiểu thư mà bám riết trong vương phủ chịu , giỏi nhất là bịa đặt thị phi, đảo lộn trắng đen.
Đời Tô Dĩ Nhu chịu ít khổ sở tay nàng .
là ai?
Loại mà hễ nhiều lời nửa câu, nàng sẽ lập tức trèo lên đầu lên mặt.
Lục Uyển Uyển lắc lư từng bước mà xuống, còn định mở miệng.
Ta lập tức sai bảo:
“Lục biểu ăn lỗ mãng, vô lễ với biểu tẩu. Người , kéo nàng xuống hồ dìm cho tỉnh !”
Lục Uyển Uyển ngờ chẳng lý, cùng lời qua tiếng , mà xông lên động thủ, mặt liền biến sắc:
“Ngươi… to gan! Ta là, là…”
Một quả táo trong tay bay , chính xác chặn ngang miệng nàng :
“Ngươi cái gì mà ngươi!”
Một chiêu thần kì khiến cả đám kinh hãi.
Thấy bọn nha còn ngẩn , quát:
“Còn ngơ gì nữa, mau quẳng nàng xuống hồ cho !”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Lục Uyển Uyển kêu trời trời thấu, gọi đất đất chẳng linh, mấy ma ma ép ngập trong hồ.
Tiểu yêu rơi tay , há cho ngươi lộn trời lật đất?
Hôm nay lão nương sẽ dạy ngươi, ở mái hiên, chẳng thể cúi đầu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sat-thu-xuyen-thanh-nu-chinh-nhu-nhuoc/6.html.]
độ tháng ba xuân hàn se lạnh.
Nửa canh giờ dìm, Lục Uyển Uyển run rẩy cắn răng đánh lập cập, rốt cuộc còn gọi “bà bà”, mà kêu “tẩu tẩu”:
“Biểu tẩu… Uyển Uyển sai …”
Ta rộng lượng tha cho nàng vớt lên, còn cẩn thận dặn dò hạ nhân chăm sóc, đợi khi thể ấm thì tắm gội chải chuốt, buổi tối mới tiện đưa đến giường Mục Uyên.
Lục Uyển Uyển sững sờ:
“Đưa đến giường, ý gì ?”
Ta thiết vỗ tay nàng :
“Biểu si tâm với vương gia, liền tác thành. Từ nay trong vương phủ lớn ngươi nhỏ, tỷ một nhà!”
Lục Uyển Uyển tuy si mê Mục Uyên, mơ mộng Cảnh vương phi, song vốn tự phụ kiêu ngạo.
Đời đại hôn, chẳng thể chính thê, nàng mới buông bỏ.
Những khó Tô Dĩ Nhu, chẳng qua để xả nỗi uất hận trong lòng.
Quả nhiên , Lục Uyển Uyển mặt mày đại biến:
“Sao thể! Ta tuyệt chẳng chịu , thanh danh …”
“Muội hồ đồ!”
Ta cắt ngang:
“Người thường : dễ tìm bảo vật vô giá, khó gặp tình lang chân tâm! Trước chân tình, danh tiết thì đáng gì? Chờ đến khi gạo nấu thành cơm, phụ mẫu ngươi tự nhiên thuận theo!”
Nói xong để nàng cãi, nháy mắt hiệu.
Đám nha bà tử lập tức kéo nàng .
“Ta… gả cho biểu ca! Cứu mạng! Ai tới cứu , về nhà!!”
Tiếng thét của nàng áp giải dần xa.
Ma ma run rẩy hỏi thật đưa nàng đến phòng vương gia.
Ta tâm tình cực :
“Sao ? Đưa chứ!”
Vừa đang thiếu vài thị .
Không thích bám mãi nhà ?
Vào phủ của , ngươi đừng hòng rời !
Đời Tô Dĩ Nhu thảm bại, thoạt là vì chẳng Mục Uyên tâm yêu thương, gả nhầm .
Thực là vì nàng đặt hết sinh mệnh trong bức tường cao, ký thác lòng một .
Mà từng thấy nam tử nào đặt căn bản lập an mệnh của lòng nhân.
Chốn hậu viện gì đáng tranh?
Nữ tử như đáng lẽ nên bước khắp bốn phương.
Danh lợi, quyền thế, những thứ mà nam nhân thiên hạ đều khao khát, tất nhiên chẳng đồ xa gì.
9
Sau khi xử lý xong Lục Uyển Uyển, định khỏi phủ, chạm ngay Mục Uyên từ nghị sự trở về.
“Vương phi vội vã thế, ?”