Mặt bố tái xanh, vậy mà không nói được một lời nào phản bác.
Mẹ ôm miệng, cứ khóc mãi.
Giang Vãn khinh thường liếc nhìn bố mẹ đang ngồi dưới khán đài, “Vậy nên, chuyện mà ngay cả dì Vương cũng có thể nhận ra, các người, với tư cách là bố mẹ của cô ấy, lại không tài nào nhận ra, đúng không?”
Mẹ bị hỏi đến cúi gằm mặt xuống.
Tôi cũng đang nghĩ, phải rồi, sao mẹ lại không nhận ra nhỉ?
Người nhà họ Mộ nhìn không nổi nữa, chỉ vào Giang Vãn trên sân khấu gầm lên, “Cô rốt cuộc có cưới nữa không?! Không cưới thì chúng tôi giải tán!”
Giang Vãn không hề sợ hãi, chỉ khẽ cười, “Chút món quà này mà các người cũng không cho tôi xem hết, tôi gả qua đó, còn mong có ngày lành tháng tốt sao?”
Nghe vậy, mẹ cũng tức giận, “Nếu nhà họ Mộ không muốn cưới Vãn Vãn nhà tôi! Chúng tôi cũng không thèm! Hôn lễ này không kết, tôi xem nhà họ Mộ còn cần huy động vốn nữa không!”
Một câu nói đó khiến cả ông bà Mộ đều phải ngậm miệng lại.
Quả nhiên là Giang Vãn, có mẹ yêu thương, thật tốt biết bao.
Lúc này Mộ Bạch cũng hoảng sợ, lắp bắp nói, “Bản thân cô ta không chịu nói, vậy là cô ta tự mình từ bỏ thôi!”
Giang Vãn lạnh lùng cười một tiếng, lật sang trang tiếp theo: “Thế à? Vậy chúng ta cùng xem xem, cô ấy rốt cuộc đã từ bỏ những gì.”
Ngày 24 tháng 12 năm 2024.
Hôm nay là Đêm Giáng sinh.
Sáng sớm, trước cổng nhà họ Giang đột nhiên có rất nhiều người.
Có người cầm bảng hiệu, có người cầm máy ảnh, đều đang hô lớn, “Giang Khương đáng chết!”
Giang Vãn vội đến, muốn bảo tôi về phòng.
Tôi mới biết, Mộ Bạch đã lén chụp ảnh đêm hôm đó và đăng lên mạng.
Tôi không hiểu sao hắn lại làm vậy.
Cũng không hiểu sao mẹ lại không tin tôi.
Tôi chua xót cười.
Chiều hôm đó, tôi liền trả lại tất cả đồ đạc cho Giang Vãn.
Tôi nói, tôi muốn dọn ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sao-bang-khong-khoc/chuong-6.html.]
Bố mẹ không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Lúc tôi sắp đi, mẹ đột nhiên gọi tôi lại.
Tim tôi đập hụt một nhịp, tưởng rằng cuối cùng bà ấy cũng lộ ra một chút không nỡ.
Nhưng kết quả là bà nói với tôi: “Sau này ra ngoài, đừng nói mày là con gái tao.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hóa ra bà ấy thật sự cảm thấy tôi làm bà mất mặt.
Và thật sự chỉ mong Giang Vãn có thể trở thành tiểu thư duy nhất của Giang gia, độc chiếm tất cả ánh hào quang.
—
Dưới khán đài yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả bình luận cũng chậm lại.
Có người khẽ mắng: “Đây còn là người sao?”
Giang Vãn không để ý đến những lời bàn tán của mọi người, chỉ cúi đầu, tiếp tục đọc xuống.
—
Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Không kìm được nằm rạp xuống bên đường, nôn hết những thứ trong dạ dày ra ngoài.
Tôi đã đến bệnh viện một chuyến.
Tôi hỏi bác sĩ, nếu từ bỏ điều trị, tôi còn có thể sống được bao lâu.
Ông ấy nói hai tháng.
Thế thì tốt rồi, ít nhất còn có thể đón Đêm Giao thừa Tây lịch, nếu may mắn, còn có thể đón Tết.
—
Đọc đến đây, bố cũng không kìm được đứng dậy, “Sao có thể… Con bé hai mươi mấy năm nay, sống tốt trong nhà họ Giang! Sao lại mắc bệnh ung thư! Hoàn toàn là giả!”
Giang Vãn ngẩng đầu lên, “Ông nội nói mẹ con cũng mắc bệnh ung thư mà chết.”
Bình luận bắt đầu spam, “Di truyền à… đáng thương quá…”
Giang Vãn lật sang trang tiếp theo, nhìn một lúc, sau đó mới mở miệng tiếp tục đọc.
—-