12
Đi ròng rã hơn ba tháng trời.
Lúc đến được Lĩnh Nam thì đã qua tiết Lập Thu, cái nóng 'Hổ mùa thu' vẫn còn gay gắt lắm.
Chúng ta đi theo đoàn buôn của Nam thúc, học được không ít tiếng địa phương.
Nam thúc khen ta lanh lợi, dạy một lần là nhớ, chỉ cần ở đây nửa năm thì ai cũng tin ta là người Lĩnh Nam gốc cho mà xem.
Vợ ông ấy là Trịnh Tam Nương nghe chuyện đệ đệ gặp nạn thì vô cùng cảm kích chúng ta.
Biết Phu nhân và Thiếu gia muốn đến Lĩnh Nam định cư, bà đã giúp thuê một căn nhà có sân vườn.
Trước cửa nhà có con sông nhỏ, sau nhà có rừng trúc, trong sân có giếng nước, còn có cả một cây hoa quế vươn mình duyên dáng.
Nhìn là biết người chọn nhà rất có tâm.
Bóng chiều ngả dài, ánh nắng vàng lướt qua ngọn cây, rải xuống mặt đất những vệt loang lổ.
Thiếu gia chẳng nói chẳng rằng, xắn tay áo lên múc nước.
Ta và Đoạn ma ma hợp sức dọn dẹp nhà cửa, Phu nhân và Tiểu thư thì trải chăn nệm.
Thấy trời sắp tối, ta mặc kệ mặt mũi bị khói hun đen nhẻm, bới từ trong đống lửa dưới bếp ra mấy củ khoai sọ.
Nhẹ nhàng bóc lớp vỏ ngoài cháy đen, mùi thơm của khoai lập tức xộc vào mũi.
Ta thổi nguội rồi đút vào miệng Tứ tiểu thư.
Cô bé cười tít mắt, sung sướng vung vẩy đôi chân nhỏ.
Hơn ba tháng trời lang bạt, Tiểu thư quên mình là tiểu thư, Phu nhân cũng không còn coi ta là nha hoàn nữa.
Bà nói nếu không có số bạc của ta, cả nhà đã phải ở lại Kinh thành làm ăn mày rồi.
"Đừng gọi Tứ tiểu thư nữa, cứ gọi con bé là Huệ Chi đi."
Ta liếc trộm Thiếu gia.
Rõ ràng chàng có quý nhân chống lưng, không có ta thì chắc chắn cũng đến được Lĩnh Nam thôi.
Chàng không cho Phu nhân biết, e là có chuyện còn quan trọng hơn cả tính mạng cả nhà.
Thấy ta ngẩn người, Thiếu gia cúi đầu ghé sát lại.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Cho ta một miếng."
Ta lập tức nhét vào miệng chàng.
Đoạn ma ma cười, Phu nhân cũng cười, trêu ghẹo.
"Có tiền đồ ghê!"
13
Ngày thứ ba, Trịnh Tam Nương ghé thăm.
Bà là người xởi lởi, sau khi chào hỏi Phu nhân xong thì niềm nở nắm lấy cổ tay ta.
"Cô nương tốt bụng, ta chỉ có một đứa đệ đệ này thôi, đa tạ con đã nhanh trí cứu mạng nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/san-phang-nui-non/chuong-5.html.]
"Mõ đồng là của Nam thúc, kiến thức là của Thiếu gia, con chỉ lanh một chút thôi ạ."
Mắt Trịnh Tam Nương đảo qua mọi người trong nhà, cười không khép được miệng.
"Thiếu gia tuấn tú, Tiểu thư xinh đẹp, Phu nhân thật tốt phúc."
Bà mang tới mấy con gà, bảo chúng ta thả nuôi ở sân sau, để Tiểu thư sau này ngày nào cũng có trứng ăn, gà con nuôi lớn thì thịt.
Uống xong tuần trà, Trịnh Tam Nương cho tỳ nữ bê một cái vại gốm vào.
"Cua xanh tháng mười là béo nhất, bổ đôi ra, băm thêm gừng dại với thù du để át tanh, nêm đủ nước mắm cho dậy vị tươi, lại múc thêm một thìa đường từ hũ mà con trai ta giấu trên xà nhà, ngâm trong rượu hai ngày một đêm."
Vại gốm mở ra, vỏ cua ngâm thành màu hổ phách, gạch cua màu đỏ cam như thạch sữa đông khẽ rung rinh, thịt cua quyện lẫn mùi mặn mòi tươi rói xộc thẳng vào mũi.
"Ối chà, đồ sống!"
Đoạn ma ma sợ hãi lùi lại.
Trịnh Tam Nương cười ha hả.
"Cua ngâm mà, cua ngâm đương nhiên là sống rồi."
"Để con!"
Thấy cả nhà không ai dám động đũa, ta đưa tay về phía miếng cua.
Vừa cho vào miệng, hương vị biển cả tươi ngon đã lâu không gặp ập tới, gạch cua béo ngậy tan chảy trên đầu lưỡi.
Thấy ta không nói gì nữa, Thiếu gia lặng lẽ cầm đũa lên.
Chàng hiểu ta mà.
Mỗi lần ta ăn gì mà im lặng tức là món ngon trên bàn không thể bỏ lỡ.
Lúc vỏ cua chất thành núi nhỏ, Phu nhân và Tiểu thư do dự mãi rồi cũng nhập hội ăn cua ngâm.
Dù ăn không nhiều, Trịnh Tam Nương vẫn cười hài lòng.
Đây là cách đãi khách của bà, đem thứ tốt nhất trong nhà chia sẻ cho khách quý từ phương xa tới.
14
Lĩnh Nam tháng mười không có sương tuyết.
Đoạn ma ma không ngờ mùa này vẫn có thể xới xáo vườn tược, ham muốn làm vườn trỗi dậy.
Ta giúp bà vót cọc gỗ, dựng giàn trong vườn, gieo hạt xong, mấy ngày sau đã thấy mầm xanh nhú lên.
Huệ Chi đuổi theo đàn gà cục tác, nóng đến mồ hôi nhễ nhại.
Phu nhân vốn rất yêu hoa cỏ, cũng khai phá một mảnh đất nhỏ trồng hoa, đợi Lão gia tới sẽ có trà hoa nhài để uống.
Trời chưa sáng, một bóng người dong dỏng cao đã đổ bóng lên cửa sổ.
Ta ngáp dài đứng dậy, mang theo tấm lụa choàng che nắng, đi ra ngoài cùng Thiếu gia.
Luồn lách trong nội thành gần nửa ngày, không ngờ lại ra tới bờ biển.