9
Chiếc xe ngựa màu xanh xám đỗ ven đường.
Tam thiếu gia vừa đi vừa ngoái đầu lại.
Thiếu gia dùng số bạc ta đưa, đến nhà lao lo lót cho quan sai.
Lão gia thấy người nhà bình an vô sự, xương sống đã bị suy sụp làm cong đi, lại thẳng tắp như vừa được tiêm m.á.u gà.
Ông muốn khuyên phu nhân đừng đi, nhưng phu nhân nói đường phía trước chưa biết thế nào, cả nhà đông đủ bên nhau là quan trọng nhất.
Mọi người ôm nhau khóc một trận hu hu.
Ta lấy ra một tay nải lớn, có quần áo giày dép chuẩn bị cho lão gia, còn có thảo dược và bột thuốc đuổi côn trùng.
Thiếu gia đưa hai trăm lạng cho nha dịch áp giải phạm nhân, bảo hắn trên đường chiếu cố lão gia nhiều hơn.
Hu hu, đó là hai trăm lạng đó!
Sớm biết lo lót tốn nhiều như vậy, phải bán Thiếu gia thêm vài lần nữa mới phải.
Chúng ta ở lại Kinh thành thêm một ngày, Thiếu gia dẫn ta đi hết chợ Đông, lại dạo chợ Tây.
Mua vải cát bá và vải gai cho Đoạn ma ma may quần áo, mua thêm lương khô, thịt muối, mứt quả, còn có ngải cứu dùng để đuổi côn trùng.
Sức khỏe của Thiếu gia tốt hơn trước, nhưng ít làm việc nặng, mệt đến thở hổn hển, ta tranh xách đồ trên lưng.
Đi được một đoạn, cảm giác sau lưng nhẹ đi một nửa.
Thiếu gia, người chưa từng làm việc nặng, đang dùng một tay đỡ lấy, chỉ sợ ta mệt.
Trong lòng ta vui sướng, nhưng không biết nói thế nào.
10
Thiếu gia tìm một đoàn buôn, thuê phu xe, đưa chúng ta chen chúc trên xe ngựa lên đường.
Người đứng đầu đoàn buôn tên Nam thúc, khoảng ba mươi tuổi, vô cùng thẳng thắn.
Ông vận chuyển đồ sứ Lĩnh Nam đến Kinh thành, rồi lại mang lụa là và nông cụ bằng sắt về.
Lúc nghỉ ngơi, ta thấy trên chân ông có vết thương, liền mang thuốc mỡ qua.
Nam thúc vui vẻ nhận lấy, vỗ ngực.
"Có mắt nhìn đấy! Sau này đi theo Nam thúc, thúc che chở cho các ngươi."
Ông rất thích tán gẫu.
Mấy ngày sau, ta đã nắm rõ tình hình nhà Nam thúc có một vợ một thiếp, ba con trai, hai con chó.
Tứ tiểu thư tuổi tác tương đương với con trai út của ông, suốt đường ngoan ngoãn theo phu nhân học thuộc thơ viết chữ, Nam thúc thích vô cùng.
"Ba thằng con trai nhà ta gộp lại cũng không ngoan bằng một đứa con gái nhà người ta."
Đi hết đường bộ lại đi đường thủy, thuyền buôn lắc lư.
Giữa cảnh "núi lùi xa nhường chỗ đồng bằng, sông đổ vào nơi hoang vu rộng lớn" đầy chòng chành, đường thủy kết thúc.
Tiếp theo, phải chuyển sang đường bộ, vượt qua Đại Dữu Lĩnh.
Núi non Lĩnh Nam hùng vĩ xanh tươi, như con mãnh thú khổng lồ đang nằm phục.
Có người săn được một con thỏ rừng, hưng phấn huýt sáo.
Suốt đường đi, mọi người toàn gặm lương khô, nhìn thấy thịt cá là hai mắt sáng rực.
Lập tức nhặt củi tại chỗ, gác con thỏ rừng chẳng được mấy miếng thịt lên lửa nướng, rồi rắc bột thì là và muối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/san-phang-nui-non/chuong-4.html.]
Hương thơm bay tới, thịt thỏ nướng ngoài giòn trong mềm, khiến giun trong bụng cũng phải cồn cào.
Ta chỉ hận mình có phần nhìn, không có phần ăn.
Nam thúc khoe cái đùi thỏ nướng vừa được chia, chép miệng thưởng thức.
Ta nuốt nước miếng nói.
"Trong sách Thiếu gia có nhắc, vùng Lĩnh Nam này lắm thú dữ."
"Nướng thơm thế này, không sợ dụ hổ đến à?"
Nam thúc cười ha hả.
"Vùng núi này có hổ thì không lạ, nhưng gần đường này thì hiếm lắm."
Đúng là nói gở thì linh.
Một tiếng gầm đột ngột vang lên, trong nháy mắt, cả núi rừng vang vọng dư âm kinh hoàng.
11
Mặt ai nấy đều tái mét.
Nam thúc sợ đến hai chân run lẩy bẩy, thịt thỏ trong tay cũng chẳng còn thơm nữa.
"Đi bao nhiêu lần có gặp đâu, phen này đúng là gặp ma rồi!"
Phu nhân ôm chặt Tiểu thư, Thiếu gia kéo chúng ta ra sau lưng che chở.
Một con hổ vằn hung dữ đằng đằng sát khí lao ra từ rừng rậm.
Đám đông tán loạn bỏ chạy, người trèo cây, kẻ tìm vũ khí bằng sắt.
Trong nháy mắt, con mãnh hổ đã ngoạm lấy đùi một người.
"Anh rể, cứu mạng!"
Mặt Nam thúc tái mét, toàn thân run lên bần bật.
Thì ra, người bị cắn là em vợ của ông ấy, Trịnh Cường, kẻ đầu têu vụ hò hét bắt thỏ rừng lúc nãy.
Mọi người không ai dám tiến lên, chỉ sợ chọc giận mãnh hổ, nó cắn đứt cổ họng anh ta mất.
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo ta.
Ta trông thấy cái mõ đồng Nam thúc mua cho con trai.
Ta vỗ đầu một cái, rồi gõ mạnh vào mõ.
Tiếng mõ vang lên như sấm dậy giữa rừng.
Con hổ nào đã thấy cảnh tượng này bao giờ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nó sợ đến mức nhả miệng ra, bỏ lại Trịnh Cường rồi quay đầu chạy biến vào rừng.
Nam thúc vội chạy tới xem cái chân đang chảy m.á.u của em vợ, may mà chưa gãy.
"Con bé này, may mà có cháu! Không thì thúc về nhà thể nào cũng bị phu nhân mắng chết."
"Mà này, sao cháu biết hổ sẽ sợ mà bỏ chạy?"
"Trong sách có câu, 'Tiếng chuông vang vọng, dọa hổ chạy xa'."
Biết được ta bị Thiếu gia "ép" đọc sách nên mới vô tình cứu được em vợ ông ấy, Nam thúc cảm khái.
"Đọc sách tốt thật! Về nhà nhất định thúc sẽ bắt mấy thằng nhóc nhà thúc học hỏi Thiếu gia nhà cháu nhiều vào."