SA VÀO LƯỚI TÌNH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-16 13:03:20
Lượt xem: 391
Sau khi nhà họ Diệp phá sản, Diệp Sâm phải lang thang đầu đường xó chợ.
Từ một công tử ngậm thìa vàng, chỉ sau một đêm, anh trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tôi - người thầm yêu anh bấy lâu, lấy hết can đảm hỏi:
“Anh… muốn về nhà với em không?”
Diệp Sâm nhìn tôi, giọng đầy trêu chọc:
“Sao? Em định bao nuôi anh à?”
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, mái tóc còn ướt, Diệp Sâm gõ cửa phòng tôi.
Rồi hỏi khẽ:
“Ngủ không?”
1
Nhà họ Diệp phá sản.
Đây là tin chấn động nhất ở Giang Thành.
Giới thượng lưu hoàn toàn náo loạn.
Khi xưa Diệp Sâm kiêu ngạo ngút trời, cao cao tại thượng bao nhiêu, thì nay lại thảm hại, trở thành trò cười bấy nhiêu.
Nghe nói, trước khi tài sản nhà họ Diệp bị phong tỏa, ba của Diệp Sâm đã đưa mẹ kế và em trai bỏ trốn ra nước ngoài, chỉ bỏ lại một mình anh.
Nhà mất, họ hàng thì tránh như tránh tà.
Đúng dịp nghỉ hè, cũng không được ở ký túc xá đại học.
Diệp Sâm bặt vô âm tín, chẳng ai biết anh đi đâu.
Nhiều người đang dò hỏi tung tích anh.
“Anh vẫn ổn chứ?”
Tôi phải lấy hết can đảm mới dám gửi tin nhắn đó.
Không nằm ngoài dự đoán, tin nhắn như rơi vào biển sâu, không có hồi âm.
2
Ba giờ sáng.
Tôi đang ngủ say thì bị tiếng điện thoại làm giật mình tỉnh dậy.
“Dậy mau! Có chuyện lớn rồi!”
Ở đầu dây bên kia, con bạn thân hét toáng qua loa.
“Diệp Sâm vừa đăng story, giờ đang đứng một mình trên cầu vượt, ngồi suy nghĩ về cuộc đời, chắc sắp nhảy xuống tự tử rồi đấy!”
“Ngay gần nhà mày đấy, đi mau lên!”
“Mày mà chậm chạp là ánh trăng trắng của mày hóa thành nốt chu sa thẫm đấy!”
Đầu óc tôi còn đang mơ màng vì vừa tỉnh ngủ, chỉ kịp ghi nhớ vài từ khóa:
Diệp Sâm, cầu vượt, tự tử.
Tôi bật dậy khỏi giường.
Tôi mặc nguyên bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, lao ra ngoài, chạy như bay đến cây cầu cách đó một cây số.
Cầu vượt hoàn toàn vắng lặng, chỉ có mình Diệp Sâm đứng đó.
Anh mặc sơ mi trắng rộng thùng thình, bóng lưng cô đơn dưới màn đêm.
Tôi lao đến, thở hổn hển, nắm chặt lấy cánh tay anh, chỉ sợ rằng lơ là một giây, anh sẽ nhảy xuống dưới luôn.
Sự xuất hiện đột ngột của tôi khiến Diệp Sâm ngạc nhiên.
Ánh mắt anh thoáng qua một tia kinh ngạc.
Gió sông thổi nhẹ, mái tóc đen của anh bay lòa xòa, lướt qua đôi mắt trầm tĩnh.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, trong mắt anh có những tia đỏ, khóe mắt cũng hoe hoe.
Cả người toát ra vẻ mệt mỏi, rã rời.
Trên tay anh là điếu thuốc đã cháy một nửa.
Tàn thuốc đỏ rực lập lòe giữa đêm đen, cháy dần xuống rồi rơi theo gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/sa-vao-luoi-tinh/chuong-1.html.]
Tự nhiên tôi cảm thấy nhói trong tim.
Diệp Sâm nhìn tôi, nói:
“Em…”
Tôi vội cắt lời, cố gắng nói mấy lời xoa dịu:
“Diệp Sâm, dù có chuyện gì đi nữa, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”
“Chỉ cần sống là còn cơ hội thay đổi.”
“Anh thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ bắt đầu lại được.”
“Nhảy sông rất đau đấy, tôi từng suýt c.h.ế.t đuối, cực kỳ kinh khủng luôn.”
Diệp Sâm hơi nhíu mày, môi khẽ động:
“Anh đâu có…”
“Nếu anh thiếu tiền, em cho anh!”
“Em còn nhiều tiền tiêu vặt lắm!”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, tim hoảng loạn, nước mắt rưng rưng.
Lời tôi nói khiến anh im lặng trong chốc lát.
Ánh mắt anh hạ xuống, nhìn bàn tay đang siết chặt cánh tay anh của tôi.
Một lát sau, anh ngước mắt nhìn tôi.
Khóe môi anh cong lên, giọng điệu trêu chọc:
“Sao thế? Em thích anh à? Muốn bao nuôi anh hả?”
Diệp Sâm đẹp trai xuất sắc, thời gian qua vẫn có không ít người theo đuổi.
Nhưng anh đều từ chối hết.
Thậm chí còn có cậu ấm nhà giàu từng công khai sỉ nhục anh:
“Diệp Sâm có thảm đến đâu thì cũng còn cái mặt có thể bán.”
Cả đám người hưởng ứng, thi nhau đưa giá.
Bức ảnh chụp đó đã lan truyền khắp hội con nhà giàu.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Có vẻ anh cũng biết rồi.
Tôi sững người, mặt đỏ bừng, lắp bắp phủ nhận:
“Không phải vậy…”
Ánh mắt anh như dán lấy tôi, thấy rõ sự luống cuống của tôi.
Tôi định nói gì đó để giải thích.
Bỗng gió thổi qua, khói thuốc xộc vào mặt khiến tôi ho sặc sụa, chảy cả nước mắt.
Thấy vậy, Diệp Sâm dập tắt thuốc bằng đầu ngón tay.
Anh hỏi:
“Không phải thích anh, cũng không muốn… bao nuôi anh?”
Anh bất ngờ cúi sát lại, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy ánh nhìn của tôi… đầy mê hoặc.
Tôi nhìn gương mặt anh, tim đập thình thịch.
Như có ma xui quỷ khiến, tôi lấy hết can đảm hỏi nhỏ:
“Nếu… nếu em muốn, thì anh có đồng ý không?”
Diệp Sâm nhìn thẳng vào mắt tôi, như cười như không.
Tôi bị ánh nhìn ấy làm cho bối rối, lén lút né tránh ánh mắt anh.
Tôi cúi đầu, lí nhí nói:
“Xin lỗi, em…”
Chưa kịp nói hết, đã nghe anh bật cười khẽ, nói:
“Được thôi.”