Rác Rưởi Thì Phải Vứt - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-03-03 12:24:14
Lượt xem: 508
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Điềm nhân cơ hội này liền đến tố cáo tôi nhưng cô ta cố tình bỏ qua cú đ.ấ.m của Phó Hằng, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi vì cho rằng tôi dễ bắt nạt.
Nghe xong lời kể của Sở Điềm, mẹ Tề Hạo tức tốc xông đến định tát tôi một cái nhưng đã bị Phó Hằng chặn lại: "Bà Tề, bà nên bắt con trai mình xin lỗi Chử Điềm trước đã."
Bà ta tức giận hét lên: "Xin lỗi? Cậu đang đùa à? Con bé tiện nhân này đánh con trai tôi, tôi còn chưa bắt nó đền tội, lại còn bắt con trai tôi xin lỗi nó? Không đời nào! Dù nhà họ Phó có quyền thế đến đâu cũng không thể bao che cho một con tiện nhân như vậy!"
Tiếng ồn ào quá lớn, Phó Phù và bà Chu đang mang bánh ngọt đến cho tôi cũng vội vã chạy đến.
Nghe thấy tiếng chửi bới của mẹ Tề Hạo, bà Chu liếc nhìn bà ta một cái đầy khinh bỉ rồi nắm lấy tay tôi, còn Phó Phù đứng chắn trước mặt tôi.
"Bà Tề cứ mở miệng ra là chửi người ta là tiện nhân, thật là giáo dục! Đứa bé Điềm Điềm của chúng tôi ngoan ngoãn lắm, nếu không phải có người nào đó không biết trời cao đất dày mà chọc tức trước thì làm sao nó lại ra tay. Hay là chúng ta nên hỏi rõ xem con trai quý giá của bà đã làm gì đi đã."
Bà Chu đã biết chuyện giữa tôi và Tề Hạo từ lâu rồi, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của Tề Hạo, bà ấy hiểu rõ mọi chuyện.
Rõ ràng là có kẻ tự chuốc lấy nhục mà thôi.
17
Mẹ Tề liếc nhìn con trai mình đang cúi đầu, mặt đỏ bừng vì men rượu rồi lại nhìn sang vẻ mặt chột dạ của Sở Điềm, còn có gì mà bà ta không rõ nữa.
Nhưng điều đó không thể ngăn cản bà ta thiên vị con trai mình.
"Con ngoan sao? Bà Phó, tôi khuyên bà đừng nên bị vẻ ngoài giả tạo của cô ta lừa gạt. Cô ta từng nhảy ở quán bar, bà biết không? Cái loại vũ điệu thô tục, nóng bỏng đến mức tôi còn không dám nhìn!
"Một người nhảy những điệu nhảy như vậy thì có thể là cô gái tốt được sao? Tôi khuyên bà nên trông chừng con trai mình, đừng để cô ta hủy hoại cậu ấy!"
Nói xong, mẹ Tề hừ một tiếng đắc ý. Những người xung quanh nghe thấy lời tố cáo của bà ta thì bắt đầu xì xào bàn tán:
"Ồ! Thì ra cô ta là loại người như vậy à, không trách gì lúc nãy tôi thấy bóng lưng cô ta lẳng lơ như vậy, lại còn ăn mặc hở hang nữa, chắc chắn là cố ý đến gần tổng giám đốc Phó để câu cá ở buổi tiệc này."
"Tôi phải trông chừng chồng mình thật kỹ mới được, những cô nhân tình bây giờ thật quá đáng! Nhìn cô ta như vậy, rõ ràng là một người đàn bà không yên phận. Không chừng sau này cô ta sẽ trở thành nhân tình của một trong số chúng ta mất!"
"Đủ rồi!" Tôi đứng thẳng người, bước ra trước mặt mọi người, quét mắt nhìn những ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm hoặc thèm khát.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Các người dựa vào đâu mà đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài như vậy? Nếu đã nói đến tướng số thì sao? Anh thì mắt trắng dã tròng, môi mỏng, bạc tình bạc nghĩa! Còn anh thì lỗ mũi hếch, cằm nhọn, nghèo hèn! Ai hơn ai?"
Những người tôi vừa chỉ trích đều là những kẻ đã chê bai tôi lúc nãy, nói tôi lẳng lơ và chắc chắn sẽ trở thành kẻ thứ ba. Bị tôi nói trúng tim đen, họ vội vàng im bặt, đưa tay sờ mặt, vẻ mặt khó coi.
"Xin lỗi cháu, đã để cháu cùng Phó Hằng tham dự bữa tiệc mà lại phải chịu ấm ức như vậy."
Bà Chu nghe xong lời tôi nói thì an ủi, vỗ nhẹ lên tay tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/rac-ruoi-thi-phai-vut/chuong-5.html.]
Bà ấy tiếp tục đứng lên, nói lớn: "Tôi chưa bao giờ cho rằng một cô gái tốt hay xấu phải phụ thuộc vào việc cô ấy có biết chơi những nhạc cụ cao sang, hay tham gia những môn thể thao quý tộc. Có gì sai khi nhảy những điệu nhảy sôi động? Ai quy định rằng những cô gái nhảy những điệu nhảy đó là gái hư?
"Gần đây tôi cũng đang học nhảy cùng Điềm Điềm, tôi cũng yêu thích điệu nhảy này. Vậy nếu tôi nhảy, tôi cũng trở thành một người phụ nữ xấu xa, không yên phận sao? Lúc nãy không phải các người nói rất hả hê hay sao? Sao bây giờ lại im lặng rồi? Nếu có gan thì cứ chỉ vào mặt tôi mà nói đi."
Không ai dám lên tiếng. Bà Chu không chỉ có hậu thuẫn của nhà họ Phó mà bà ấy còn là một nữ doanh nhân mạnh mẽ từ thời trẻ, ai cũng e dè khi đắc tội với bà ấy.
"Không ai quy định một cô gái phải như thế nào mới được gọi là ngoan hiền. Mỗi bông hoa đều có một vẻ đẹp riêng, mỗi cô gái đều có nét đẹp độc đáo của mình, những kẻ tầm thường đương nhiên không thể nhìn thấy được vẻ đẹp đó."
Bà Chu quét mắt khắp hội trường, thấy không ai dám lên tiếng thì hừ lạnh một tiếng.
Cuối cùng, Tề Hạo vẫn không chịu xin lỗi. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, anh ta đã uống quá nhiều rượu, sau khi bị đánh vài cú, anh ta ngất lịm đi. Mẹ của Tề Hạo vội vàng đưa anh ta đến bệnh viện.
18
Khóa học kết thúc, tôi dọn ra khỏi nhà họ Phó.
Lúc lấy chìa khóa ra mở cửa, Tề Hạo, người đã nấp trong bóng tối ở cầu thang từ lâu, bất ngờ lao tới.
Tôi nhanh tay lẹ mắt, đóng sầm cửa lại.
Bộp… bộp… bộp…
Tề Hạo vẫn tiếp tục đập cửa, gào thét một cách không rõ ràng: "Chử Điềm, mở cửa ra! Chử Điềm! Chử Điềm, tôi…hức… tôi sai rồi, cô tha thứ cho tôi được không? Tất cả là do Sở Điềm …hức…làm!
"Chử Điềm! Con đĩ! Trốn trong đó không mở cửa ra chắc chắn là đang giấu đàn ông rồi! Mày chờ đó, lát nữa tao sẽ g.i.ế.c hết bọn mày!"
"Chử Điềm... Chử Điềm... Mở cửa ra đi, tôi nói những lời đó chỉ là tức giận thôi, cô không thể đối xử với tôi như vậy..."
Điên rồi! Điên rồi! Chắc chắn Tề Hạo phát điên rồi!
Lúc thì chửi rủa tôi, lúc thì quỳ xuống van xin tha thứ.
Tôi vội vàng lôi những đồ vật nặng đặt chắn trước cửa rồi nhanh chóng gọi cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, từ ngoài cửa vọng vào tiếng rên rỉ của Tề Hạo, anh ta gào thét: "Phó Hằng! Lại là mày! Thằng khốn cướp phụ nữ của tao! Mày..."
Những lời còn lại, Tề Hạo không kịp nói hết thì anh ta đã bị Phó Hằng đập một phát vào gáy mà ngất lịm.
Cảnh sát đến rất nhanh. Khi đến đồn cảnh sát để làm biên bản, người đến sớm nhất là Sở Điềm.
Cô ta vừa bước vào đã chạy thẳng đến bên Tề Hạo đang bất tỉnh, nước mắt lã chã: "Anh Tề Hạo..."
"Đừng khóc nữa, người ta chưa c.h.ế.t đâu mà làm như tang lễ vậy. Người này là bạn trai của cô à?"