Rác Rưởi Thì Phải Vứt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-03-03 12:24:08
Lượt xem: 531
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tay anh ta vẫn cầm điện thoại, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ta, an ủi: "Ngoan, đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, làm sao anh có thể bỏ mặc em được. Còn chuyện đánh cược, em đừng lo, anh sẽ bảo Chử Điềm thay em lên."
Có lẽ vì tôi không có mặt ở đó, Tề Hạo cũng không còn kiêng dè nữa, anh ta cười nhạo một cách khinh bỉ: "Dù sao thì cô ta cũng khác em, cô ta thích ăn mặc gợi cảm, lên sân khấu nhảy t.h.o.á.t y chắc cũng vui lắm."
6
"Bốp!"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Một cái tát giòn tan vang vọng khắp sàn nhảy, thậm chí cả bản nhạc đang rộn rã trong quán bar cũng như bị nghẹn lại một nhịp.
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh ta, dùng hết sức lực của mình.
Một vệt đỏ ửng nhanh chóng xuất hiện trên má trái của anh ta. Để công bằng, tôi không ngần ngại tung thêm một cái tát nữa, lần này là vào má phải.
Rất tốt, rất cân đối, tôi hài lòng rút tay về.
Tề Hạo như bị sét đánh, anh ta nhìn tôi với đôi mắt trợn tròn, lắp bắp: "Chử Điềm, cô bị điên à? Cô dám đánh tôi!"
Câu trả lời của tôi dành cho anh ta là những ly rượu lạnh lẽo. Nhân danh chúc mừng khai trương, tôi không tiếc liên tiếp mời anh ta "Uống" vài ly.
Khi những dòng rượu lạnh buốt ào ạt từ trên cao xuống, chảy qua má anh ta rồi tí tách rơi trên bộ vest đắt tiền, lớp mặt nạ bình tĩnh của Tề Hạo hoàn toàn sụp đổ.
"Tôi điên? Người điên là anh, Tề Hạo.
"Anh nghĩ phụ nữ ăn mặc gợi cảm là lẳng lơ à? Tôi thấy rõ trong đầu anh chỉ toàn những thứ bẩn thỉu. Tôi mặc gì thì cần một kẻ vừa ngu vừa độc như anh xen vào chuyện riêng của tôi à? Đánh giá tôi, anh còn chưa đủ tư cách!"
Tôi thật sự đã mù quáng khi nghĩ anh ta là một người đàn ông tốt, tôn trọng sự tự do ăn mặc của tôi. Thật nực cười!
"Cô…" Tề Hạo nghiến răng, một lúc lâu vẫn không tìm được lời nào để đáp trả.
Sở Điềm nhẹ nhàng chạm vào vết sưng trên má anh ta, anh ta rên lên vì đau. Cô ta tỏ ra vô cùng đau lòng.
Ngay lập tức, cô ta quay sang trách móc tôi: "Chị Chử Điềm, sao chị lại đối xử với anh Tề Hạo như vậy? Anh ấy đã cứu em mà, chị muốn trả thù thì cứ trút lên người em đi! Đừng làm hại anh ấy, hu hu hu…"
7
"À." Tôi khoanh tay, lạnh lùng đáp lại một tiếng, khiến Sở Điềm đang giả vờ khóc sụt sùi bối rối.
Cô ta cắn môi, dậm chân rồi quay sang nháy mắt với Tề Hạo: "Anh Tề Hạo, em không muốn anh vì em mà cãi nhau với chị Chử Điềm. Chỉ cần em lên cởi quần áo, chị Chử Điềm sẽ không làm tổn thương anh nữa."
Trời ơi! Tôi nhéo mũi, thật là nực cười.
Quả nhiên, Tề Hạo nghe vậy liền cảm động, vội vàng ngăn cản cô ta:
"Không được! Điềm Điềm, em là một cô gái sạch sẽ thuần khiết, anh không thể trơ mắt nhìn em sa đọa."
"Vậy thì cứ nhắm mắt lại là được rồi." Tôi không kìm được mà buột miệng, tất nhiên nhận lại một cái lườm nguýt từ anh ta.
Tề Hạo nổi giận: "Chử Điềm, cô cũng là con gái, sao không thể có chút lương thiện? Điềm Điềm còn quá trẻ, lại được giáo dục rất nghiêm khắc. Nếu để gia đình em ấy biết chuyện này, em ấy sẽ sống sao đây? Mọi người sẽ nghĩ gì về em ấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/rac-ruoi-thi-phai-vut/chuong-2.html.]
"Cô không biết hành động này sẽ hủy hoại em ấy sao? Dù sao thì cô cũng đã từng làm như vậy, giúp em ấy một lần có khó khăn gì đâu?"
Buồn cười, trói buộc đạo đức gì vậy? Mà tôi có đạo đức à?
Tôi lườm anh ta một cái đầy vẻ khinh bỉ, tò mò không biết trong đầu anh ta đựng những thứ gì mà cứ mở miệng ra là toàn mùi tanh tưởi:
"Cười c.h.ế.t đi được, nhảy s.e.x.y và nhảy t.h.o.á.t y có giống nhau không? Mà đã biết hành động này sẽ hủy hoại cô ta, sao anh không nghĩ đến việc nó cũng sẽ hủy hoại tôi? Rốt cuộc thì cô ta hay tôi mới là bạn gái anh?"
"Ồ, không đâu, anh không còn là bạn trai của tôi nữa rồi. Nếu không, tôi sẽ buồn nôn đến mức không ngủ được, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi."
"Thôi nào, tôi đâu phải tổ tông của cô ta, việc của cô ta liên quan gì đến tôi. Nếu anh thương tiểu thanh mai của anh đến vậy thì anh cứ lên đó nhảy thay cô ta đi, với lại, một người đàn ông như anh nhảy t.h.o.á.t y thì chắc là sẽ rất thích thú đấy."
8
"!"
Gương mặt của Tề Hạo méo xệch, trông anh ta như vừa nuốt phải một cân phân vậy.
"Này! Ý tưởng này hay đấy! Đã bảo là thương Điềm Điềm đến thế, vậy tại sao anh không tự mình lên đó thay cô ta nhảy? Mà lại ở đây làm khó người yêu cũ của mình, tôi chưa từng thấy gã đàn ông nào hèn hạ như anh."
"À, chị đẹp! Em tên là Phó Phù, em thấy chị mặc đẹp lắm, toàn những gã đàn ông không biết thưởng thức thôi."
Phó Phù là cô gái dẫn đầu, tươi cười chạy đến khoác tay tôi, những lời khen ngợi cứ tuôn ra như suối.
Nhưng không phải ai cũng thích không khí vui vẻ này.
Mấy cô gái Phó Phù hôm nay đều ăn mặc theo phong cách gợi cảm, trong mắt Tề Hạo, đó chính là cách ăn mặc không đứng đắn giống như tôi.
Anh ta tức điên lên, lời lẽ cũng trở nên cay nghiệt hơn.
Anh ta đảo mắt nhìn chúng tôi một cách khinh bỉ, miệng lải nhải: "Mặc cái kiểu đó, chắc chắn ở nhà cũng chẳng ra gì. Nói thật với cô, Chử Điềm, lúc trước tán tỉnh cô chỉ là để chơi vui thôi. Với gia đình như chúng tôi, những người như các cô mãi mãi không thể với tới được."
Lời nói của anh ta vừa dứt, Sở Điềm đứng bên cạnh anh ta liền mỉm cười.
Con đường nhỏ ngăn cách giữa chúng tôi như một vách ngăn rõ rệt giữa hai tầng lớp xã hội trong mắt họ.
Tôi nghẹn lời, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
Anh ta dựa vào cách ăn mặc để đánh giá và kết tội chúng tôi sao? Từ bao giờ mà trang phục lại trở thành thước đo để đánh giá người khác?
Hơn nữa, chúng tôi chưa bao giờ muốn bám víu vào bất kỳ ai.
9
"Ha ha, cậu chủ Tề mạnh miệng thật. Tôi không ngờ nhà họ Phó trong mắt nhà họ Tề lại trở nên tầm thường đến thế. Nếu vậy thì thương vụ hợp tác mà gia đình cậu với nhà họ Phó đang đàm phán cứ coi như chấm dứt đi, đỡ phải để người ta nói chúng tôi không xứng đáng."
Giọng nói trầm ấm, cuốn hút vang lên trong quán bar yên tĩnh khiến mọi người đều quay đầu lại. Tôi cũng không ngoại lệ, bị vẻ đẹp của người đàn ông này làm cho ngẩn ngơ một lúc.
Anh cao lớn, dáng người cân đối, khí chất lạnh lùng như một tảng băng, khuôn mặt tuấn tú như được tạc nên từ đá. Chỉ riêng vẻ ngoài thôi đã đủ để khiến Tề Hạo lép vế.