Bụng nhói lên một cái — như vật nhọn đang ép mạnh từ bên ngoài lớp da.
hét lên, lùi sát góc giường.
cái thứ đó… bò theo.
tiếng nó trượt xuống sàn, tiếng móng tay cào nhẹ, tiếng “bịch” như túi nước nặng rơi xuống gỗ. Nó bò nhanh, nhưng chắc chắn. nhưng mắt buộc dõi theo.
Thứ đó — hình dạng rõ ràng.
Nó giống như một cái bọc da nứt nẻ, bên trong là xương nhỏ lòi , dính từng cục m.á.u đen sền sệt.
Trên mặt nó mắt. Chỉ hai h.ố.c sâu hoắm, từ đó nước đen chảy như nước ối thối rữa.
Nó ngẩng đầu lên.
đông cứng.
> “Mẹ… bỏ con…đau… lắm…”
Giọng nó bỗng chuyển sang tiếng lớn, đầy thù hận:
> “Mở.Bụng.Ra.”
Và đúng giây phút , bụng co rút dữ dội — như ai đó nắm từ bên trong. quỵ xuống sàn, tay đập mạnh n.g.ự.c vì khó thở. Một luồng khí lạnh chui dọc từ cột sống lên đầu.
cảm giác rõ ràng gì đó đang luồn rốn … như một đầu kim lạnh trượt da.
la lên trong tuyệt vọng:
> “Cút ! Tao mày!”
Căn nhà rung lên một cái.
Thứ đó khựng .
Rồi nó bật tiếng — nhưng tiếng trẻ con nữa.
Mà là tiếng của phụ nữ… của nhiều … hòa với , chồng chéo, méo mó.
Tiếng vang lên:
> “Không …thì là vật chứa.”
Móng tay nó cắm sàn gỗ.
Nó nhảy thẳng lên .
---
Thứ quỷ t.h.a.i đó nhảy lên , móng vuốt sắc lẻm xé áo , kéo rách từng mảng như xé da lợn. xoay tránh, tay vớ lấy cái ghế để chắn, nhưng nó chỉ cần một cú quật đuôi là chiếc ghế văng sang góc nhà như món đồ chơi rỗng ruột.
Nó nhoài lên thêm nữa—
Thì đúng lúc đó cánh cửa nhà bật tung.
Một bóng đó, nhỏ thó, lom khom, nhưng khí lạnh phả căn phòng con quỷ t.h.a.i chùn .
kỹ—Chính là bà lão.
bà còn dáng vẻ run rẩy, mắt mờ như ban ngày nữa.
Hai mắt bà mở lớn, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, và ở lòng trắng ánh lên nét gì đó… của con .
Bà .
Bà thẳng thứ quỷ t.h.a.i đang chồm sàn nhà.
“Linh nhi…” — giọng bà khàn nhưng rõ, từng chữ như cào tường —
“Đủ .”
Cái bọc thịt đó giật , phát tiếng rên như gió rít trong ống cống:
“Không… … … …”
Nó lùi , cơ thể co quắp như bóp nghẹt.
Bà lão bước , đóng cửa bằng một nụ nhạt đến rợn .
“Cháu… tưởng nó g.i.ế.t cháu ?”
Bà hỏi, mắt vẫn rời quỷ thai.
nuốt nước bọt, dám đáp.
Bà tiếp, giọng trầm xuống như kể chuyện của ai khác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-thai/chuong-2.html.]
“Quỷ t.h.a.i g.i.ế.t nó gọi là ‘’. Nó chỉ … trở về bụng.”
Bà nở một nụ buồn như cho chính .
“… bất cứ ai nó gọi ‘’ đều thật sự là .”
Câu sống lưng lạnh ngắt.
Con quỷ t.h.a.i bắt đầu bò lết về phía bà lão, như một đứa trẻ sợ mắng.
Bà đặt tay lên đầu nó—một cái đầu chẳng hình dạng—vuốt nhẹ như dỗ dành.
“Con vẫn nhớ đúng , Linh nhi .”
khựng .
Bà đầu , đôi mắt dị thường phản chiếu ánh đèn dầu lập lòe.
“Cháu thắc mắc… tại nó chọn cháu, mà chọn những kẻ khác trong làng ?”
cảm giác câu trả lời… sẽ .
bà lão cúi xuống thì thầm tai con quỷ thai:
“Cho nó xem con. Cho nó nhớ .”
Quỷ t.h.a.i ngừng run.
Cơ thể nó mở từng lớp như bông hoa thối rữa bung cánh.
Trong khoảnh khắc, một hình ảnh hiện trong đầu —như ai đó ép ký ức não:
⚫ Một phụ nữ trẻ đang chạy, bụng mang thai.
⚫ Máu chảy giữa hai chân.
⚫ Đằng là bóng một nhóm đàn ông đuổi theo.
⚫ Người phụ nữ bắt
⚫ Tiếng xé cổ họng vang lên giữa đêm.
⚫ Một bàn tay gầy gò túm đầu cô giựt mạnh.
thét lên.
Cảnh tượng biến mất khi bà lão vỗ nhẹ vai .
“Cháu trông giống đứa bé.”
Bà lặng lẽ.
“Đó là lý do nó theo cháu.”
run bần bật:
“Rồi… còn nó? Người phụ nữ đó… c.h.ế.t ?”
Bà lão trả lời.
Bà chỉ sang quỷ t.h.a.i và bốn chữ, bằng giọng nhẹ như gió thoảng:
> “Cha nó vẫn sống.”
Con quỷ t.h.a.i ngừng .
Đầu nó ngược 180 độ, răng mọc lộ như gai xương.
Nó gầm lên:
> “Tìm… …”
Và trong khoảnh khắc đó, nhận —Kẻ mà nó g.i.ế.t tiếp theo… đang ở ngay trong làng.
Một đàn ông.
Một trong họ.
Có thể… là gặp.
Hoặc sống cạnh nhà .
Hoặc chào mỗi sáng.
---
Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên két… một tiếng dài, và đứa bé bước . Nó trong ánh đèn vàng nhợt cửa , hình nhỏ thó nhưng cái bóng đổ xuống sàn dài bất thường, kéo lê như một vệt đen ai đó níu .