Quỷ Núi Hát Kịch - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-09-07 13:24:32
Lượt xem: 885
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thêm bốn khác sát hại, gánh hát coi như gặp đại họa.
Khỉ mặt chó hậu trường bằng cách nào, chẳng ai .
Mặt ông nội đen sầm: “Trụ Tử, mau gọi điện báo công an xã!”
Trụ Tử vội chạy cổng làng, nhưng lâu .
“Trưởng làng, gọi ! Dây điện thoại cắt !”
“Cái gì?!”
Sắc mặt ông nội cực kỳ khó coi.
“Vậy nhanh tìm chạy xuống núi báo tin!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Trưởng làng, ông thôi diễn kịch .”
Ông bầu cùng Lý Phú và vài khác bước tới, ánh mắt đầy ác ý.
Ông bầu mỉa mai: “Ông đem da mặt trả cho khỉ mặt chó, dẫn nó về làng hại . Dây điện thoại cũng do ông phá, đúng ?!”
Ông nội cố nhẫn nhịn: “Hôm qua treo da mặt ở miếu Thổ Địa, đó còn nó tập kích. Không tin thì hỏi Trụ Tử bọn họ .”
Trụ Tử cùng mấy khác gật đầu.
ông bầu vẫn gào lên:
“Vậy nó g.i.ế.c các ? Chẳng các với thú cấu kết với ? Khéo thật, khỉ mặt chó g.i.ế.c đúng lúc dây điện thoại đứt! Con thú hoang cắt dây ?”
Ông nội tức đến run :
“Nó còn giả dạng Mộc Quế Anh để g.i.ế.c , ông bảo nó cắt dây ? Còn dẫn nó hại , lợi lộc gì chứ?!”
Lý Phú lạnh lùng chen :
“Ông vì tiền chứ gì! Năm nào cũng cúng tế, trong làng chỉ ông với khỉ mặt chó. Hôm qua xúi Bảo Hương gây hoảng loạn thành, cống phẩm thì tức, bèn bày mưu hại .”
Ông nội tức đến phát điên: “Hoang đường! Các nghĩ thì nghĩ!”
Ông bầu lao lên túm áo ông nội, nghiến răng :
“Đây là gián tiếp g.i.ế.c ! Con gái Vân Cô của mất tích, nếu chuyện gì, để yên cho ông!”
Ông nội hất tay ông bầu , mắt nheo , giọng âm trầm:
“Hồi trẻ còn đánh tay đôi với gấu ngựa, ông là cái thá gì? Nhắc đến Vân Cô, tiên tính sổ chuyện của Bảo Hương !”
“Đủ !”
Bà cố chống gậy đến, kéo ông nội , vụt mạnh một gậy m.ô.n.g ông, mắng xối xả:
“Người lột da mặt khỉ mặt chó, Dương Văn Quảng, chết.”
“Người đeo da mặt của nó, đào hát , cũng mất tích.”
“Tiếp theo sẽ đến lượt Bảo Hương nhà ? Sống từng tuổi mà ngu dại thế hả? Không phân nặng nhẹ ?!”
9
Sau khi bà cố và ông nội bàn bạc, quyết định chờ ba nữa, sớm đưa xuống núi.
Trước khi , bà cố cho một bộ quần áo khác, còn thoa chút phấn thơm lên mặt.
Ông nội vội vã thắng lừa, mang theo d.a.o săn, cung tên, hối hả chở khỏi làng.
Trên núi mưa vẫn rả rích.
Đường núi hiểm trở, thêm bùn lầy trơn trượt; đoạn còn đá lở chắn ngang. Xe lừa lắc lư hơn nửa tiếng, ngoái vẫn còn thấy bóng làng.
Mà luôn cảm giác như một đôi mắt đang âm thầm rình rập, nỗi bất an xuất hiện ngay khi rời làng, cứ như lưỡi d.a.o vô hình treo ngay đầu.
nghĩ đến con khỉ mặt chó ác quỷ , hình ảnh dã man khi nó giật phăng đầu Dương Văn Quảng hiện về trong trí óc.
Giật đầu đối với nó, còn dễ hơn nhổ củ cải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-nui-hat-kich/chuong-4.html.]
đưa tay xoa cổ , cảm thấy tê dại cả da đầu.
“Ông ơi, con hình như thấy con khỉ mặt chó .” - run rẩy .
Ông nội ngẩng hai bên vách núi, siết chặt con d.a.o săn bên hông.
“Bảo Hương, đừng sợ, ông đây.”
“Ông ơi, con thật sự thấy nó , nó đang ở cao, phía bên trái!”
nắm chặt thành xe, giọng run run.
Quả đúng như thế, nó đang nấp trong mảng bóng tối dày đặc vách núi bên trái, ló đầu , còn xé rách nửa khuôn mặt để lộ phần thịt đỏ hỏn, cúi xuống chúng .
lúc , con lừa bỗng hoảng loạn, hí vang ngừng, xoay vòng tại chỗ. Dù ông quất roi thế nào cũng vô ích.
“Bảo Hương, con vững nhé.”
Ông nội nhảy xuống xe, tháo cây cung sừng bò lưng.
“Da mặt nó rách, chẳng yên .”
Chưa kịp lên tên, phía bỗng vang dồn tiếng vó ngựa.
Ngoảnh , hóa là Lý Phú và ông bầu.
“Ông trưởng thôn, g.i.ế.c , ông còn chạy trốn hả?!” Ông bầu hét to.
“ đưa Bảo Hương xuống núi!”
Ông nội lên xe, định giục lừa chạy tiếp, đôi co.
“Ông thử bước nữa xem!”
Ông bầu giật s.ú.n.g kíp từ tay Lý Phú, chĩa thẳng ông nội.
Thấy tình thế căng thẳng, ông nội nghĩ ngợi :
“Được thôi. Vậy các đưa Bảo Hương xuống núi giúp . Nó thấy khỉ mặt chó ở ngay đầu chúng .”
Nghe tới đây, ai nấy biến sắc.
“Xem con khỉ mặt chó thật sự nhắm đứa nhỏ . một kế .”
Mắt ông bầu lóe lên tia độc ác:
“Ông giao cháu gái cho . dùng nó mồi nhử khỉ mặt chó, để tìm Vân Cô.”
Ông nội tức đến chửi thẳng: “Đồ súc sinh! Bảo Hương mới sáu tuổi, các còn khốn nạn hơn cả cầm thú!”
10
Chúng nhét giẻ miệng ông nội, trói ông chặt xe lừa sai áp giải về làng.
Ông bầu thô bạo xốc lên ngựa. giãy giụa tát thẳng mặt.
“Còn nhúc nhích nữa, tao quẳng mày xuống vực!”
Đường núi hiểm trở, mưa nặng hạt, mãi mới tới một đất bằng ở lưng chừng núi. Ở đó ngôi miếu Thổ Địa bỏ hoang, hồi xưa chuyên dùng để cúng tế sơn thần.
Chúng trói một cây cột đá gãy ngay cửa miếu.
Mưa lạnh buốt khiến run lập cập.
“Nếu khỉ mặt chó thật sự tới, con bé sẽ ?” - Một hỏi.
Lý Phú giơ khẩu s.ú.n.g kíp trong tay: “Có đây.”
“Nếu b.ắ.n trượt thì ? Đó là mạng đấy.”
“Không thể nào!” - Lý Phú vênh váo - “ b.ắ.n chim trăm phát trăm trúng, chẳng lẽ b.ắ.n trúng một con khỉ?”
Người còn định cãi thì Lý Phú gạt phắt: “Năm nào cũng cúng cho một con súc sinh, chi bằng g.i.ế.c quách nó cho xong. Do dự thì nên trò trống gì?”