Quỷ Núi Hát Kịch - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-07 13:23:28
Lượt xem: 506
Trong làng gánh hát đến.
Cô đào chính nổi tiếng tặng cho một chiếc mặt nạ Kinh kịch .
đeo mặt nạ về nhà, tới cửa thì va ông nội.
Ông nội thấy, sợ đến mức ngã phịch xuống đất.
“Con đeo cái gì mặt hả?!”
“Mặt nạ Kinh kịch mà.”
Ông nội thất thần hét lên:
“Mặt nạ cái con khỉ! Đó là da mặt của khỉ mặt chó đó!”
1
“Tháo xuống mau!”
“Mau tháo xuống!”
Ông nội gào khản giọng, dọa sợ quá vội vàng giật phăng mặt da xuống.
“Vứt ! Vứt ngay cho ông!”
dậm chân một cái, ném miếng da .
“Ở ?!” - Ông nội quát đầy hung dữ.
bĩu môi, ấm ức : “Là chị hoa đán Vân Cô tặng cho con mà.”
Ông nội cuống lên, đập đùi đánh đét: “Bảo Hương của ông ơi, con lừa ! Đây mặt nạ Kinh kịch gì , nó là da mặt của khỉ mặt chó đó!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
chằm chằm chiếc mặt nạ tô son trát phấn đất, trong bụng thầm nghĩ, chẳng trách khi dán lên mặt mùi tanh hôi khó ngửi, thì là da khỉ mặt chó thật.
“Ông ơi, khỉ mặt chó là gì ?” hỏi.
“Nó là con khỉ đực lớn sống trong núi gần đây, chẳng sống bao nhiêu năm .”
“Nó đáng sợ lắm ạ?”
“Đáng sợ, đáng sợ. Khỉ mặt chó thể sai khiến hổ, báo, chó sói, nó là vua của núi rừng. Mỗi năm trong làng đều lên miếu Thổ Địa cúng cho nó để tránh tai họa, bằng sẽ sinh họa thú.”
“Thế con lỡ đeo da mặt nó , thì sẽ thế nào ạ?”
“Con nhiễm mùi m.á.u tanh của khỉ mặt chó, nó nhất định sẽ để mắt tới con.”
“ con chỉ đeo một chút thôi, chuyện gì .” - bắt đầu sợ hãi.
“Ông . nếu là Vân Cô cho con, thì chắc chín phần mười là gánh hát gây họa, chính bọn họ lột da mặt khỉ mặt chó .”
Ông nội xuống bậc cửa, châm tẩu thuốc, chân mày cau chặt .
“Ông ơi, thế giờ ?” - lo lắng.
“Hay ông lên miếu cúng nó, giải tai ạ?”
Ông liếc xéo một cái cằn nhằn: “Mặt sưng thì còn giải , chứ mặt lột thì mà giải?”
“Chủ yếu là con khỉ mặt chó thù dai, nó mà trả thù sẽ để qua đêm. Sợ rằng tối nay sẽ đại họa thôi.”
Ông nội tiếp: “Nhớ năm đó, cụ cố của con lên núi chặt củi, chỉ giơ d.a.o hù dọa nó một cái, thế mà ngay đêm , hai con lợn nái nhà sói cắn chết.”
“Còn Lý Phú – đội trưởng sản xuất – hồi nhỏ tiểu tiện trong miếu Thổ Địa, nửa đêm con lừa giống nhà bẻ gãy của quý.”
“Lần gánh hát lột da mặt nó, nhất định sẽ tai ương giáng xuống!”
ngẩn , nào ngờ chỉ dán miếng da, dán cả tai họa .
Ông nội thở dài, từ trong phòng lấy một mảnh vải, cẩn thận gói kỹ mặt da khỉ .
“Đi thôi, gánh hát chắc chắn bắt khỉ mặt chó. Biết còn cứu vãn chút ít.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-nui-hat-kich/chuong-1.html.]
2
Ông nội dắt đến sân xã, nơi đang dựng sân khấu.
Gần trưa, vở kịch tan, một lão già thấp lùn đang xổm đài hút thuốc.
Ông nội thẳng tới, mở miệng hỏi thẳng:
“Ông bầu, các bắt một con khỉ mặt chó ?”
Ông bầu gật đầu: “Chẳng hiểu sáng nay con khỉ lớn chạy hậu đài, còn lén mặc y phục của chúng . Nó vướng váy vướng áo, thế là chúng trói .”
“Các lột da mặt nó ?”
Ông bầu ha hả: “Đào hát nhà mê tít cái mặt của nó, bảo đeo thì hát mới , thế là tiện tay lột thôi.”
Ông nội thở dài: “Ông bầu ơi, các gây đại họa !”
Ông bầu mặt đầy khó hiểu: “Chỉ là con khỉ lớn thôi mà, thành đại họa?”
“Ôi, ông . Con khỉ mặt chó chính là vua của núi, hổ báo chó sói đều lệnh nó! Các dám lột da mặt vua núi hả?”
Ông bầu sững: “Khỉ lớn? Vua núi? Ông trưởng thôn, ông xem Tây Du Ký nhiều quá hả?”
Ông nội giận dữ: “Ông là ngoài làng thì cái quái gì? Vua núi mà nổi giận, thú dữ kéo làng, cả làng đều vạ lây.”
Ông bầu bĩu môi, vẻ chẳng coi gì.
“Khỉ mặt chó ?”
“Còn trói ở hậu đài .”
Ông nội thêm, kéo chạy ngay .
Chỉ thấy cây cột vốn trói khỉ giờ trống , đất rơi vãi một vòng dây thừng.
“Con khỉ lớn ?” - Ông bầu hỏi.
“Thả .” - Một võ sinh đang tẩy trang tiện miệng đáp.
“Thả ư?” - Ông nội sững - “Bắt giết?”
Võ sinh nhạt: “Giết nó gì? Vân Cô của chúng ăn thịt khỉ, cô chỉ thích cái mặt của nó thôi. Ngày nào cô ăn thịt thì g.i.ế.c cũng muộn.”
“Đồ súc sinh! Cậu đúng là thả hổ về rừng mà!”
Ông nội tức giận, tung một cước đá ngã nhào.
Ông nội đánh , cả gánh hát liền vây lấy.
“Ông trưởng thôn, ông định gì hả?”
Ông nội gầm lên: “Nếu các còn sống, lập tức chuẩn ba con vật hiến tế, năm loại quả, mang theo tiền đồng với phấn son, lên miếu Thổ Địa dập đầu tạ tội với vua núi ngay!”
“Điên hả! Xin một con thú hoang? Ông trưởng thôn, ông khùng ?”
Ông bầu thấy khó chịu, cãi kịch liệt với ông nội, càng lúc càng to tiếng.
Cuối cùng, thấy họ cứng đầu chịu , ông nội đành bỏ cuộc.
Trước khi , ông nội ném một câu nặng nề:
“Vân Cô đưa mặt da cho Bảo Hương cháu gái . , nếu Bảo Hương mệnh hệ gì, thì đừng hòng một ai trong các chạy thoát!”
3
Trên đường về, ông nội thở dài liên tục.
“Chuyện đến nước , cũng chẳng còn cách nào khác. Giờ ông đầu làng gọi điện cho ba con, để nó đón con về thành phố.”
Ông nội dẫn cửa hàng tạp hóa ở đầu làng, ghé thêm mấy nhà nữa, vài lời cầu khẩn, chủ yếu là nhờ cùng góp lễ vật để tạ tội với Vua Núi.