Ông lão Từ đáp lời nữa, ông nắm tay bà nội , lập tức như biến thành một khác:
"Thím , những lời thím khiến lòng sợ hãi. nhanh như xuống chịu tội, thím về vài lời với chú em , để mượn mạng ông thêm hai ngày, , ba ngày, ba ngày , nhất định sẽ trả ông ."
Bà nội ông , mới nhận mắc mưu ông lão Từ.
Ông lão Từ căn bản định trả mạng cho ông nội , cứ chần chừ mãi nãy giờ, chỉ là để lừa gạt chúng .
Bà nội lúc đó liền tức giận, mắng ông : "Ông lão Từ, ông đang giở trò lưu manh đó! Ông nhà thở còn đều, đợi ba ngày? Ông mau trả mạng ngay!"
Ông lão Từ vội vàng rụt , ánh mắt ông láo liên, bà nội .
"Thím , thím định đánh ? Nói thật với thím, còn sống đủ . Cái phúc ở nhân gian thể chỉ để các hưởng, đó chẳng là tạo nghiệp ? Cái mạng trả , thím gì ?"
Nói xong, ông lộ một nụ gian tà.
Bà nội tức đến đỏ mặt, giày lên giường sưởi, bắt ông lão Từ.
Bà nắm lấy chiếc áo khoác bông màu đen của ông lão Từ, hét lớn: "Đồ lưu manh vô già , giở tà thuật hại ông nhà , mày mặc mạng sống của ông nhà đấy! Mày mau cởi nó cho tao!"
Nói xong, bà nắm lấy cổ áo ông lão Từ, định cởi áo khoác bông của ông .
Ông lão Từ sợ đến nỗi rơi cả chén rượu, ôm chặt lấy áo khoác bông buông tay, gân cổ lên gọi con trai ông :
"Trụ Tử ! Con trai ơi! Con mau đến đây! Bà điên hại mạng cha con đó!"
5
Ông liên tục gọi mấy tiếng, bà nội cũng hoảng hốt, vội vàng gọi :
"Xuyên Tử! Đứng ngây đó gì? Qua giúp bà mau!"
lảo đảo trèo lên giường sưởi, tát mặt ông lão Từ:
"Lão yêu quái! Ông mau trả ông nội đây!"
Mặt ông lão Từ bà nội cào cho tả tơi, ông vẫn ôm chặt lấy chiếc áo khoác bông màu đen , nhất quyết buông tay.
bà nội sức khỏe , kéo mạnh mấy cái, chiếc áo bông liền tuột một nửa.
Bà nội nghiến răng : "Cởi chiếc áo bông , xem ông mượn mạng thế nào!"
Ông lão Từ như vạch trần, sắc mặt lập tức đổi, trở nên trắng bệch như chết.
lúc , Từ Trụ thấy động tĩnh chạy , lập tức ngây .
"Thím ơi, thím gì đó!"
Nói xong, sải bước đến kéo hai chúng .
Từ Trụ khỏe mạnh, dùng sức kéo hai chúng từ giường sưởi xuống.
Ông lão Từ vẫn còn kinh hồn bạt vía giường, thở dốc từng hồi, ánh mắt cũng vô cùng hung dữ.
"Trụ Tử, mau đuổi hai ngoài! Bà điên hại cha đó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-muon-mang/chuong-3.html.]
Từ Trụ ngẩn , bà nội ôm , đất lóc: "Trụ Tử, cháu đừng cha cháu bậy. Mấy ngày ông suýt chết, dùng yêu thuật chiếm đoạt mạng sống của ông nhà thím mới sống đến bây giờ, giờ chịu trả mạng, mất hết lương tâm !"
Từ Trụ căn bản tin, đổi sắc mặt, la hét với bà nội : "Thím ơi, thím gì ? Cha cháu đang sống , mượn mạng nhà thím gì?"
Bà nội thấy tin, càng dữ dội hơn:
"Trụ Tử, thím lừa cháu , cháu xem chiếc áo cha cháu mặc là chiếc áo khoác bông màu đen của ông nhà thím, đó là mạng sống của ông nhà thím đó."
Ông lão Từ nóng nảy, vội hét lên với Từ Trụ:
"Trụ Tử, bà già điên , ghen tị với nhà vì cha sống , đến đây gây rối đó! Mau đuổi hai họ ngoài!"
Bà nội hung dữ ông , nghiến răng : "Đồ lưu manh già, hôm nay ông trả mạng cho , cả!"
Tính tình Từ Trụ nóng nảy, thấy cha cào cho mặt mũi tơi tả, mắt đỏ ngầu liền lấy cuốc.
Vợ Từ Trụ thấy chạy , vội vàng cúi khuyên bà nội :
"Thím ơi, hai mau , chuyện gì thì qua đêm nay ."
lời dứt, Từ Trụ nắm cuốc xông , giơ tay lên định đánh bà nội .
Vợ Từ Trụ bụng, lấy che chở hai chúng , đẩy hai chúng ngoài.
Ông lão Từ trong sân, nở nụ gian xảo.
và bà nội đẩy khỏi cửa, quần áo đều gió lạnh thổi thấu xương.
lau nước mắt, hỏi bà nội :
"Bà ơi, bây giờ đây ạ?"
Bà nội thở đều , suy nghĩ một lúc, :
"Đồ lưu manh đó chúng khuyên thì chúng dùng cách mạnh tay thôi. Đi, Xuyên Tử, nhà bác thợ mộc Đàm."
6
Phía làng chúng một lão thợ mộc họ Đàm, bốn mươi mấy tuổi, là họ hàng xa của bà nội , gọi ông là ông chú Đàm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hồi ông trẻ từng học một đạo thuật âm dương, nhà ai trong làng mất đồ gặp tai họa, đều đến tìm ông để hóa giải.
Khi hai chúng đến nơi, ông chú Đàm đang đun nước trong sân. Thấy bà nội hớt hải chạy đến, ông hỏi gì cả mà cho hai chúng nhà.
Bà nội ngậm ngùi, lau nước mắt kể chuyện dơ bẩn mà ông lão Từ cho ông chú Đàm . Ông chú Đàm vuốt râu, vẻ mặt âm trầm.
Bà nội : "Cháu trai lớn, cái ông lão Từ lưu manh mất hết lương tâm đó, e rằng ông chú của cháu chống đỡ bao lâu nữa, cháu xem đây?"
Ông chú Đàm nheo mắt , :
"Mượn tiền cũng , mượn mạng cũng thế, từ xưa đến nay hễ là thứ cho mượn, lấy , e rằng còn khó hơn lên trời.
Ông lão Từ tâm địa bất chính, dùng tà thuật mượn mạng, thể xác và linh hồn của ông chú của cháu phân ly, cho dù lá tử vi cứng đến mấy, e rằng cũng chống đỡ nổi ba ngày."