Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

QUY ẨN KÝ - 4

Cập nhật lúc: 2025-09-15 12:22:00
Lượt xem: 1,770

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta bước lên , hành lễ một cái :

“Lời di mẫu , Minh Nguyệt thật hiểu nổi. Đã là coi như con ruột, thì xem như con gái ruột mới đúng chứ, nào đạo lý cứ mở miệng là nhắc đến ân tình, giống như luôn nhắc con là ‘ từng nuôi ngươi’ ?”

 

“Huống chi, chuyện kế tự là việc hệ trọng, dính đến tông môn nhà họ Dương, đến cả thể diện triều đình, chuyện chơi? Ở quê , nhặt một đứa trẻ về nuôi thôi cũng đến nha môn đăng ký, đóng dấu rõ ràng mới thành. Cớ đến di mẫu đây, coi như chỉ cần hai môi chạm là xong chuyện?”

 

“Nếu thật lòng nghĩ cho bà bà, thì lẽ di mẫu nên nhắc đến chuyện bà khó xử như thế .”

 

Thấy bà bà ý trách mắng , càng thêm can đảm, tiếp lời:

“Ân tình nhiều cách báo đáp, chẳng di mẫu nghĩ đến bạc dùng để nuôi biểu ca ăn học là do bà bà cung cấp ít? Nếu còn điều cần, chi bằng thẳng thắn , khi bà bà còn thể cân nhắc. riêng chuyện kế tự, mong di mẫu vạn đừng nhắc nữa.”

 

Biểu di mẫu nào ngờ một nàng dâu mới nhập môn mấy ngày dám cãi thẳng mặt , tức đến mức ôm n.g.ự.c chỉ tay :

“Ngươi, ngươi, ngươi… Người lớn đang chuyện, chỗ nào đến lượt ngươi xen ?!”

 

Biết cãi , bà liền sang ép bà bà:

“Tỷ xem, tỷ cứ để mặc con dâu mới hỗn láo như , chẳng lẽ còn để nó trèo đầu cưỡi cổ nữa chắc?”

 

Bà bà ngước mắt , chỉ :

“Minh Nguyệt lý.”

 

Biểu di mẫu nhất thời cảm thấy mất mặt, nổi giận đùng đùng bỏ , lúc cửa còn quên rủa xả bà bà:

“Cưới loại con dâu thế , nhà sớm muộn cũng tiêu tán cơ nghiệp, tuyệt hậu đoạn tôn!”

 

Ta bám lấy khung cửa, cao giọng đáp trả:

“Mẹ hai con trai đầu đội trời chân đạp đất, nhất định con cháu đầy đàn! Còn chẳng cần di mẫu giả mạo từ ái mà lén nhét con trai !”

 

Đợi đến khi sóng yên gió lặng, bà bà khen :

“Minh Nguyệt, con !”

 

Rồi bảo nhũ mẫu họ Lưu ban thưởng cho một bộ đầu sức bằng vàng ròng — nặng trịch khi cầm trong tay.

 

Ta cũng quên đáp lễ, mở túi nhỏ mang theo bên , đổ ào một đống.

 

Bà bà kinh ngạc:

“Con gì thế ?”

 

“Lấy đồ chứ ạ! Đây là quà con chuẩn tặng mẫu .”

 

“Mẫu , con lòng hướng Phật, nên lên núi hái lấy hạt óc chó dại, từng hạt từng hạt con tự tay mài giũa, kết thành chuỗi hạt, để nhẩm niệm chơi. Chỉ là tay nghề con vụng, tròn trịa lắm!”

 

“Còn nữa, cái bầu nhỏ là do mẫu con trồng ở viện, con lén hái mấy quả dáng , cũng thể cầm nghịch chơi nữa đó ạ!”

 

Bà bà chuỗi hạt thô mộc mang nét chất phác, đống bầu nhỏ lăn lóc đất, gương mặt ngốc nghếch, khóe môi bà… khẽ cong lên.

“Có lòng .”

 

Bà bà chê, vui mừng quá đỗi, chẳng hề nhận sắc mặt đại tẩu ở một bên âm trầm hẳn xuống. Nàng lấy cớ, vội cáo lui.

 

06

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-an-ky/4.html.]

Rất nhanh đó, hiểu vì tẩu tử sầu muộn như thế.

 

Hóa câu buột miệng hôm :

“Mẫu ắt sẽ con đàn cháu đống,”

vô tình chạm trúng nỗi đau trong lòng nàng.

 

Tẩu tử và đại ca thành hai năm mà vẫn tin vui, chuyện vẫn luôn là khúc mắc trong lòng nàng. Việc nàng tự xin quỳ từ đường, vốn chẳng như lời đồn ngoài miệng đời — nào vì chuyện bước qua bậc cửa nhấc chân .

 

Nàng nhờ nhà đẻ tìm giúp một cô nương xuất trong sạch, để cho đại ca.

 

Chẳng mấy hôm , một thứ nữ của chi phụ bên ngoại nhà họ Tạ đưa từ cửa hông, tên là Nam Chi, dáng vẻ dịu dàng yêu kiều, xinh động lòng .

 

Đêm , nàng tắm rửa sạch sẽ đưa phòng đại ca. Đại ca đẩy cửa bước , thấy trong phòng xuất hiện một cô nương xa lạ, hoảng đến mức kịp khoác áo ngoài nhảy bật ngoài.

 

Cả viện đều thấy tiếng đại ca rống lên với tẩu tử:

“Nàng điên ? Nàng cái gì ?”

 

Tẩu tử cắn răng chịu đựng nỗi đau, chính tay đưa phụ nữ khác giường phu quân — tim nàng từ lâu rạn nứt .

 

“Thiếp chỉ mong ở bên cạnh hầu hạ , sớm tối lạnh nóng.”

 

“Thiếp… đến nay vẫn thể sinh con nối dõi cho nhà họ Dương, trong lòng lấy hổ thẹn.”

 

Đại ca xưa nay là ôn hòa, ít khi nổi giận, mà lúc đó quát to:

“Quá hồ đồ!”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Ai xúi nàng chuyện hoang đường ? Ta từng gây áp lực về con cái, ngay cả phụ mẫu cũng từng nhắc tới, nàng tự đẩy lòng khác như ?”

 

Tẩu tử mắng mà bật nức nở.

 

Đại ca ắt hẳn là yêu nàng tha thiết, tự mắng nàng tự dỗ dành.

 

Chuyện cứ thế lắng xuống, chỉ tội cho Nam Chi cô nương, đưa cửa thì thể nào trả về. Tẩu tử đành phân cho nàng một tiểu viện, cho nàng ở .

 

Từ tận đáy lòng, vẫn thấy hành động của tẩu tử thật khó xử.

Dương Thừa Nghiễn tẩu tử sai.

 

“Tẩu tử gò ép trong lễ giáo, nhiều chuyện cũng là bất do kỷ.”

 

“Ta thì như , nàng đừng mong sẽ nạp .”

 

Ta , mắt sáng rỡ, híp mắt :

“Vậy thì yên tâm .”

 

Bình thường chúng đối đãi với ôn hòa nhã nhặn, mấy khi đến chuyện như thế.

 

Đêm ngủ, luôn sát mép giường, giữ đúng lễ nghi, thậm chí mỗi khi trở còn khẽ ho nhẹ để báo cho một tiếng.

 

 

Loading...