Quay Về Những Năm Bảy Mươi, Tôi Trở Thành Hệ Thống Của Bà Nội - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-30 08:15:07
Lượt xem: 679

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

07

 

Tin Trần An trở về, chẳng khác nào mọc cánh bay khắp ngôi làng nhỏ.

 

Mà còn lan nhanh hơn cả tin , là chuyện ông nội bà nội từ chối, và việc Trần An mặt bênh vực bà.

 

Lời đồn trong làng lập tức đổi hướng.

 

“Chả trách Vương Uyển Nhu để mắt đến Chu Kế An nữa, thì là vì Trần An trở về !”

 

“Giờ Trần An là cán bộ đấy nhé! Chu Kế An chỉ là thằng sinh viên nghèo, lấy gì mà so?”

 

mà, con bé Uyển Nhu khôn lắm, là vì lựa chọn, giờ , còn ai thèm cái thằng nghèo rớt mùng tơi nữa?”

 

Những lời bàn tán lọt tai ông nội chẳng khác gì đổ thêm dầu lửa.

 

Ông vốn là tự cao, lòng tự trọng cực lớn, chịu nổi kiểu so sánh và coi thường .

 

Đặc biệt là khi đem ông so với Trần An — đây ở mặt đều kém hơn ông.

 

Ông nghẹn một trong lòng, quyết tâm chứng minh bản .

 

Ngày giấy báo nhập học về, ông đậu .

 

Cuối cùng cũng dịp nở mày nở mặt.

 

Là sinh viên đại học duy nhất trong cả làng.

 

Nhà ông mở tiệc mừng lớn, ăn mừng con trai đỗ đại học.

 

cùng làng, bà nội cũng đến dự.

 

Ông nội mặc bộ đồ Trung Sơn mới tinh, n.g.ự.c cài một bông hoa đỏ lớn, vây quanh ở giữa.

 

Ông cầm ly rượu, ánh mắt xuyên qua đám đông, dừng bà nội.

 

Trong ánh mắt , khoe khoang, mong đợi rõ ràng.

 

“Uyển Nhu.”

 

Ông bước đến mặt bà, giọng lớn, nhưng đủ để thấy: “Anh đậu đại học .”

 

Bà nội gật đầu, giọng bình thản: “Chúc mừng .”

 

Trên mặt ông nội, vẻ đắc ý càng thêm rõ rệt.

 

Ông nghiêng về phía , hạ giọng :

 

“Uyển Nhu, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Anh đây em chỉ là giận dỗi thôi. Chỉ cần bây giờ em gật đầu, đợi nghiệp, công việc định, chúng sẽ…”

 

Vẫn đang vẽ bánh vẽ cho bà !

 

lập tức vạch trần:

 

【Ông bà chu cấp học phí cho ông suốt bốn năm đại học.】

 

Bà nội phun cả ngụm rượu lên bộ đồ Trung Sơn mới mua của ông nội.

 

...

 

Kiếp , bốn năm học đại học của ông nội đều do bà nuôi.

 

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, ông nắm lấy tay bà, mắt đỏ hoe:

 

“Uyển Nhu, chỉ em mới giúp … Đợi nghiệp, việc định, nhất định sẽ cưới em thật long trọng! Cho em một cuộc sống !”

 

Khi đó vì tình cảm với ông cùng với vẻ đạo mạo mà ông dựng lên, nên bà tin.

 

Bà van xin ông cố, xin ứng tiền trong nhà, nhận hết những công việc nặng nhọc nhất để tích công điểm.

 

Trời sáng dậy, phụ việc ở lò gạch của hợp tác xã.

 

Buổi trưa chỉ ăn qua loa hai miếng bánh bột ngô.

 

Buổi chiều chạy lên xưởng đan lát ở thị trấn để đan giỏ tre.

 

Đêm đến, còn ánh đèn dầu dán hộp diêm.

 

Bà như một con ngừng nghỉ, đến mức lưng cũng duỗi nổi.

 

Thời , để nuôi một sinh viên đại học, gần như dốc bộ sức lực của cả gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quay-ve-nhung-nam-bay-muoi-toi-tro-thanh-he-thong-cua-ba-noi/4.html.]

 

dùng chính tấm lưng gầy yếu của , cùng với nửa đời tích cóp của ông cố, để chống đỡ ước mơ của ông nội.

 

gắng gượng dùng cả sức để mở con đường học tập cho ông nội.

 

Cũng chính trong những năm tháng lao lực quá độ , bà chứng đau lưng mãn tính.

 

Lúc đầu chỉ nhức nhẹ, mỗi khi trời mưa là thể duỗi thẳng .

 

Nặng hơn thì vịn tường mới thể chậm rãi bước .

 

Về , ông nội nghiệp đại học.

 

Hai tỉnh Quảng Đông – Quảng Tây khi phát triển nhanh, ông nội dựa vốn mà bà dành dụm giúp để bắt đầu ăn buôn bán.

 

Công việc càng ngày càng phát đạt.

 

Ông mua đất ở huyện, xây nhà lớn.

 

lưng bà thì vẫn khá hơn.

 

bệnh viện, bác sĩ chỉ dặn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho .

 

Năm lên năm tuổi, bà đau lưng suốt một đêm, rên rỉ ngừng.

 

Ông nội chẳng những an ủi, mà còn ngủ ở phòng khác.

 

Khi còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện.

 

chỉ rằng, mỗi khi đau bụng, cha đều xoa cho cả đêm ngủ.

 

Vậy ông nội giúp bà nội xoa lưng một chút chứ?

 

08

 

Sau buổi tiệc mừng đỗ đại học, ông nội bắt đầu gõ cửa từng nhà để vay tiền.

 

Nhà ông nghèo đến mức chẳng còn đồng nào, thể xoay nổi tiền học phí và sinh hoạt phí.

 

Ban đầu, ông định thao túng tâm lý (PUA) bà , để bà tự nguyện đưa tiền.

 

ngờ, bà giờ khác — là “Nữu Hỗ Lộc thị” phiên bản mới! (Chân Hoàn đó)

 

Còn kịp mở miệng, ông bà phun cho một ngụm rượu đầy mặt.

 

Không dám hỏi nữa.

 

Thế là ông đành hạ vay mượn mấy nhà khá giả trong làng.

 

ai chịu cho vay.

 

Cuối cùng, ông tìm đến nhà Trần Tú Hà.

 

Thế mà còn kịp gặp cô , cha cô đuổi thẳng ngoài.

 

“Không tiền, để dành cho Nhị Đản cưới vợ.”

 

Cuối cùng, vẫn là ông cố nỡ thấy sinh viên đại học duy nhất trong làng chôn vùi.

 

Ông lấy danh nghĩa trưởng thôn, phát động quyên góp trong làng.

 

Nhờ , ông nội mới thể lên đường học đại học.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trước khi , ông đến tìm bà nội.

 

Ánh trăng rọi xuống gương mặt tuấn tú của ông, ông do dự lâu, cuối cùng mới :

 

“Uyển Nhu, em đợi trở về nhé.”

 

đáp, mà cũng rõ ông nội thực sự ý gì.

 

Chẳng ông vẫn luôn thích Trần Tú Hà ?

 

Cho đến vài ngày khi ông , bà vô tình thấy Trần Tú Hà đang chuyện với khác.

 

đỏ mặt :

 

“Anh Kế An bảo đợi trở về.”

 

Trời ạ!

 

Thả lưới hai bên luôn !

Loading...