05
 
Ông nội  vì một  thất bại mà bỏ cuộc.
 
Những ngày  đó, ông mở chế độ cống hiến vô tư.
 
Hôm nay giúp bà nội gánh nước.
 
Ngày mai tặng bà một quyển sổ tay mới tinh.
 
Ngày     từ  kiếm  mấy viên kẹo trái cây hiếm hoi.
 
Bà nội thì giữ vững nguyên tắc ba  —  chủ động,  từ chối,  chịu trách nhiệm.
 
Đồ thì nhận hết, việc thì để ông .
 
 mỗi khi ông định tiến thêm một bước, bà liền giả vờ ngốc nghếch, tỏ vẻ  hiểu.
 
【Cao tay! Thật sự là cao tay!】
 
  kìm  mà vỗ tay khen ngợi.
 
Bà nội  khẽ.
 
【Ngã một  thì khôn  một , ngã thêm  nữa thì càng khôn hơn, đến cuối cùng,  sẽ… bội thực luôn.】
 
…
 
Khoan ,  giờ  nào  bà nội  cũng  chơi mấy câu đùa trừu tượng thế hả?
 
Hôm đó, ông nội    xong việc nặng ngoài đồng, mồ hôi nhễ nhại khắp .
 
Ông  bà đầy mong chờ: “Uyển Nhu, em xem… dạo   biểu hiện cũng  chứ?”
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bà nội khẽ cong khóe mắt, nở nụ  ngọt ngào.
 
“Tất nhiên ! Trong làng ,  là   nhất đấy!”
 
Ông nội cảm động đến mức sắp : “Vậy… mai  phiên chợ, em   cùng …”
 
Còn   hết câu, bà nội  cắt ngang.
 
“Trong nhà gà còn  cho ăn,    đây!”
 
  , ông nội  nắm lấy cổ tay bà.
 
Ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị.
 
“Không , hôm nay em  cho  một câu trả lời.”
 
Ngay giây tiếp theo, ông  ai đó đẩy mạnh  xa.
 
“Tránh xa cô  !”
 
Đó là một thanh niên cao lớn,   mặc bộ quân phục màu xanh lá   cũ, tay áo xắn đến khuỷu, để lộ cánh tay săn chắc đầy sức mạnh.
 
Người đàn ông  lưng  với bà nội, vai rộng, eo thon.
 
  kìm  mà nuốt nước bọt.
 
【Hàng cực phẩm đây mà!】
 
Thân thể bà nội khẽ run lên dữ dội.
 
【Bà ơi! Bà ơi! Người đó là ai thế?? Là ai ??】
 
Chỉ  bóng lưng thôi cũng thấy  trai quá !
 
Hai tai bà nội khẽ ửng đỏ.
 
Bà siết chặt ngón tay, đến cả giọng  trong ý thức cũng trở nên ngượng ngùng.
 
【Là… mối tình đầu của bà.】
 
 suýt thì phun cả ngụm máu!
 
Trường hợp  đúng là tu la tràng chính hiệu!!  thích lắm!!!
 
06
 
Ông nội  đẩy lảo đảo một cái, suýt ngã.
 
Nhìn rõ    tay, sắc mặt ông lập tức trở nên khó coi.
 
“Trần An? Khi nào   về ?”
 
Lông mày  đàn ông tên Trần An  nhíu .
 
“Không liên quan đến .”
 
Ông nội cũng tức giận  kém.
 
“Vậy chuyện giữa  và Uyển Nhu cũng chẳng liên quan gì đến !”
 
Trần An  đầu, liếc  bà nội một cái.
 
Giọng  do dự: “Anh  thể xen  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quay-ve-nhung-nam-bay-muoi-toi-tro-thanh-he-thong-cua-ba-noi/3.html.]
 
Bà nội gật đầu lia lịa như giã tỏi.
 
Khóe môi Trần An khẽ cong lên ,  khi  sang đối diện với ông nội, đôi mày  nhướng cao đầy khiêu khích.
 
Sắc mặt ông nội lúc xanh lúc trắng, giận đến mức run .
 
Trần An  thèm  thêm,  , giọng  dịu :
 
“Để  đưa em về nhé?”
 
Bà nội  từ chối.
 
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai   con đường đất, hòa  , trông vô cùng hài hòa.
 
Ông nội  c.h.ế.t lặng tại chỗ, trong mắt  là nỗi nhục nhã và bất cam.
 
Mặc dù ông là ông nội …
 
 mà…    thấy  vui mừng  nỗi khổ của ông nội thế  nhỉ?
 
【Bà ơi, bà ơi, mặt ông tức đến mức sắp chuyển sang màu xanh  kìa!】
 
Bà nội  đáp  .
 
Tất cả sự chú ý của bà đều dồn hết lên  Trần An.
 
Tâm trạng  chút phức tạp,  xen lẫn ngượng ngùng.
 
Trần An ít , chỉ lặng lẽ  bên cạnh bà.
 
Ánh hoàng hôn phủ xuống gương mặt góc cạnh của ông Trần, đôi mày sâu, ánh mắt tĩnh lặng, mang theo nét từng trải qua gió sương — trầm  và mạnh mẽ.
 
Không giống ông nội, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng  thể thổi ngã.
 
Trần An tiễn bà đến tận cửa nhà,  dừng bước:
 
“Anh đưa em đến đây thôi nhé.”
 
Bà ngẩng đầu lên, hai má vẫn còn vương chút ửng hồng:
 
“Cảm ơn ,  Trần An.”
 
Trần An  bà, ánh mắt sâu thẳm.
 
Yết hầu khẽ chuyển động, dường như   gì đó.
 
 cuối cùng chỉ khẽ gật đầu:
 
“Anh mới về, còn vài thủ tục  lo. Sau … nếu em  chuyện gì,  thể tìm .”
 
Nói xong, ông Trần   rời .
 
Bà  ở cửa,  theo bóng lưng  khuất dần, mãi vẫn  động đậy.
 
【Đừng  nữa, đừng  nữa,    khuất lâu !】
 
  tít mắt chen :
 
【Nhanh, khai thật  nào, chuyện là  đây hả bà?】
 
Bà nội khẽ thở dài.
 
【Anh  tính  là… hàng xóm của bà, nhà nghèo, cha  mất sớm, coi như lớn lên nhờ cơm của bà con hàng xóm.】
 
【Sau đó   nhập ngũ, ban đầu còn gửi vài bức thư về, nhưng …】
 
【Cha bà thấy    cô thế cô, tương lai mờ mịt nên  đồng ý, cộng thêm Chu Kế An   về…】
 
Thì  là .
 
 là  phận trêu ngươi.
 
Ở kiếp , khi Trần An trở về, bà nội  đính hôn với ông nội .
 
Một  lỡ dở, là lỡ cả đời.
 
Bà nội thở dài, xoay  bước  nhà.
 
Ông cố đang   mái hiên đan giỏ tre, thấy bà về, chẳng đầu chẳng đuôi hỏi một câu: “Gặp thằng nhóc Trần An  ?”
 
Bà gật đầu.
 
Ông cố cúi đầu tiếp tục công việc trong tay, một lúc  mới chậm rãi :
 
“Thằng bé đó,   trong quân đội lập  công, giờ xuất ngũ trở về,  sắp xếp  Ban quân sự của huyện, ăn lương nhà nước .”
 
Câu    vẻ bình thản, nhưng ý tứ   rõ.
 
Như  là ông cố  đồng ý .
 
Bà nội  đáp, chỉ là hai vành tai khẽ đỏ lên.
 
Chuyện giữa hai , ông cố ít nhiều cũng  đôi chút.
 
Ông vẫn luôn mong bà   hạnh phúc.
 
Trước đây ông cố lo ông Trần  lính xa xôi, nay thì ông  cũng  trở về .