Quan Tài Trấn Hồn – Series Người Xem Hương - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:50:02
Lượt xem: 476
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một tiếng gào thét kinh hoàng vang lên x.é to.ạc bầu trời đêm.
Ông nội Hồ mà thoát !
Giờ ông cũng nổi nóng thật , rút cây kiếm đào lâu dùng.
Một lá bùa hơ qua hương bén lửa, ông dùng mũi kiếm đỡ lấy, lửa từ lá bùa chạy thẳng lên kiếm.
Kỳ lạ , kiếm đào hề cháy, nhưng ngọn lửa bay vọt lên, tỏa ánh xanh quỷ dị lao thẳng về phía .
Tiếng hét biến mất ngay lập tức.
ánh lửa xanh đó, dường như thấy một gương mặt.
Một gương mặt đàn ông nát vụn, đầy m.á.u và dính bẩn.
đang định phóng thêm bùa thì bỗng thấy một tiếng tụng niệm:
“A di đà Phật… A di đà Phật…”
Khi đó còn nhỏ, phân nổi là tụng kinh gì, chỉ cảm giác giọng gần, khiến lòng an hẳn xuống.
Ông nội Hồ lập tức dừng tay, men theo thang ba bước thành hai mà xuống một mạch.
Chỉ còn ở mái, lôi kéo sư thúc Vương đang nửa tỉnh nửa mê.
Sợ chú nhập nữa, dán bùa kín thiên linh cái và hai vai.
Trăng lên giữa trời.
một mái nhà, nhỏ bé và lạc lõng.
Những năm đó ở chùa, khu vực chùa Quảng Nguyên khai phá.
Trong chùa là đất hoang, gò đất, mà gò là mấy cái mồ mả của thôn cạnh.
Đêm gió lạnh buốt lạ thường.
bóng nngười đàn bà tường phía tây đung đưa trong ánh trăng.
Ông nội Hồ chạm đất liền lao tới đuổi theo.
quan sát hướng bóng di chuyển, liên tục gọi lớn báo vị trí cho ông.
đến bức tường nối giữa sân và sân thì biến mất.
sững sờ.
Không thể nào. Rõ ràng là sống, xuyên tường biến mất?
Ông nội Hồ cũng chạy tới, kiểm tra kỹ. Ông dùng chân dẫm từng viên đá tường, nhưng thấy chỗ nào cơ quan.
Trong lòng bắt đầu run lên, nhưng ánh mắt ông thì chắc chắn, đó nhất định là thật.
Tiếng kinh trong chùa vẫn đều đều vang lên, tiếng mõ gõ khiến lòng tĩnh .
Ông nội Hồ soi đèn pin tìm một hồi mới phát hiện mánh khóe.
Thì bên tường một cái cây lớn, cây với tường tạo thành một trống đủ một chui.
Ở đó còn một lỗ thủng, chắc gạch mục đổ vụn.
Ông xuyên lỗ thủng thì thấy bên là đất hoang.
Giờ chạy xa, ông cũng đuổi theo, chỉ gọi điện báo cho chú Kiến Dân leo lên mái.
Hai ông cháu kéo kéo, vác vác đưa sư thúc Vương xuống, ông nội Hồ cõng thẳng chú đại điện phía .
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trong Đại Hùng Bảo Điện, phương trượng dẫn mấy vị hòa thượng tụng kinh. Một hòa thượng trẻ hơn gật gù buồn ngủ.
Ông nội Hồ đặt sư thúc Vương xuống, xếp bằng .
vốn sợ đến mềm chân, liền ngã phịch xuống đất, mặc kệ lễ nghi, xoạc duỗi thẳng chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-tai-tran-hon-series-nguoi-xem-huong/chuong-5.html.]
Phương trượng thấy ông nội , khẽ gật đầu. Ông cũng đáp lễ, dập đầu lạy Phật.
Hóa phương trượng động nên thức đêm dẫn các tăng nhân tụng kinh cứu chúng !
Ông nội Hồ quát cho nghiêm chỉnh, đừng mất mặt.
xếp bằng cạnh phương trượng, ngủ lúc nào, nghiêng đầu tựa luôn ông, nước miếng chảy cả lên áo ông.
Đến khi mở mắt , trời sáng. Các vị tăng bắt đầu thời khóa sớm.
ngoài, thấy chú Kiến Dân mắt đỏ hoe, chồm hổm cửa phòng chúng ở, mặt mày rầu rĩ.
Nhìn kỹ thì áo quần chú dính đầy bụi đất, đầu tóc tán loạn.
dè dặt hỏi: “Ba nuôi, chú thế?”
Chú Kiến Dân ngập ngừng, chịu .
Sư thúc Dương Đông Phương trong phòng , :
“Ổng tối qua ở cái dốc bên ma dẫn đường, sợ quá lăn xuống luôn.”
bật ha ha.
Chú Kiến Dân mất mặt liền quát:
“ chỉ sơ ý chút thôi! Ai chả lúc sơ ý! Chú chuyện với sư kiểu gì thế hả!”
Ông nội Hồ về . Hai tay chắp lưng, tới gọn gàng: “Tra gì ?”
Chú Kiến Dân đáp: “Người đàn bà chắc nghề, đạo hạnh thấp. Con hỏi thêm xem ai gần đây như thế .”
Chú lấy một tấm ảnh cho chúng xem: “Đây là vợ của đàn ông c.h.ế.t , cũng là đứa nhỏ chôn sân. Từ khi gã c.h.ế.t, cô mất tích luôn! Aiz….”
Sư thúc Đông Phương bĩu môi: “Nhìn quen lắm… tặc!”
“Không trong tông môn . Là… ờ… cái bà lão lang thang huyện mấy năm , chắc là cùng tông môn của bà !”
7.
Ông nội Hồ phẫn nộ, đập đùi cái đét mắng:
“Mỗi năm hội dân tục họp, ai tên tuổi đều đến, năm nào cũng chuyện !”
Nói đến cuối, ông vung nước bọt tứ tung, thở dài:
“Thời đại đúng là khác . Trước con kính sợ lắm! Còn bây giờ… aiz…”
Cái giới lớn lớn, nhỏ cũng nhỏ.
Ông nội Hồ hỏi tới hỏi lui mấy vòng, cuối cùng cũng tìm bà lão đó.
Lúc , bà lão bệnh nặng đến hấp hối, thở mà hít , sõng soài giường, tiếng trong phổi như kéo bễ, chuyện thì khò khè từng .
Bà nhận ông nội Hồ. Ông bước , bà nở nụ nửa nửa :
“Hồ đầu, ông đến chuyện gì?”
Ông nội Hồ vốn định đến hỏi tội, mặt mày đen kịt, nhưng thấy tình trạng thế , ông cũng mềm giọng:
“Quế Cầm, thể bà giờ ?”
Bà Lý thở dồn dập một lúc, mới hé miệng:
“Người sáng lời tối… … ông tới gì. thẳng, là ai… cũng góp sức. khuyên ông đừng xen . tuy già, nhưng c.h.ế.t !”
Bà ho sặc sụa nửa ngày, chỉ tay lên xà nhà góc đông bắc.
theo, chỉ thấy tối om một mảng.
Nhà bà là nhà cấp bốn trong thôn, kiểu cũ, xà nhà bằng gỗ lớn lộ ngoài, chứ trần xi măng như bây giờ.
Trên thanh xà gỗ treo hai sợi dây thừng to, buộc hai cái móc lớn, mà hai cái móc móc dây buộc quan tài.