Quan Tài Trấn Hồn – Series Người Xem Hương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:49:08
Lượt xem: 568
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những lớn tuổi cùng chú Kiến Dân đều chuyện là gì, nên chẳng gì, chỉ lặng lẽ né một bên, động những thứ nên động, những thứ nên .
Có hai cảnh sát mới tò mò hỏi ông nội Hồ liên tục.
ông nội Hồ tuy là xem hương, hồi trẻ học hành đàng hoàng t.ử tế, là học sinh trung học, ham sách.
Thời đó, học sinh cấp ba là ghê gớm, sinh viên thì càng như rồng phượng.
Ông tránh để lộ phận thật, tỏ lý lẽ. Thế là ông mở miệng là dẫn kinh viện điển, một tràng khiến hai lính mới mà ngơ ngác như thôi miên.
Ông nội Hồ một vòng trong nhà, sắc mặt sầm xuống, với chú Kiến Dân:
“Vẫn còn một đứa trẻ nữa… Ra phía vườn, trong đám đất , chắc xa .”
Đột nhiên, lớp tro hương mà ông nội Hồ rải ở cửa gian tây xuất hiện hai dấu chân.
Người đàn bà trong góc thét lên nữa:
“Xin ! xin ! Làm ơn tha cho !!!”
3.
Ông nội Hồ lao tới, theo lệ vẫn rải một nắm gạo xuống . dấu chân tro hương càng lúc càng nhiều.
Ông bèn lấy lư hương , định thắp hương. Không ngờ que hương lóe tia lửa đỏ thì gió thổi tắt ngay.
Ông thắp thắp mấy vẫn cháy , trong lòng lập tức chuyện tuyệt đối nhỏ.
Ngoài sân vọng tiếng hồ hởi:
“Đội trưởng! Bên hình như đào !”
Ngay lúc đó một luồng gió quái lạ thổi qua, trong phòng đàn bà bỗng ngừng hét.
Ông nội Hồ vội vã bốc tro trong lư hương tung bên ngoài. Chỉ thấy nơi tro rơi xuống đất, từng hàng dấu chân hiện rõ, nối dài về cuối bức tường.
Bên tường chính là bãi đất hoang của thôn, nơi chú Kiến Dân và đang đào để tìm đứa trẻ.
Ông nội Hồ cuống cuồng thắp hương chạy về phía bãi đất hoang.
Ma thì xuyên tường , nhưng ông thì ; ông đành thở hổn hển, chạy vòng từ cổng đó.
lúc ông đến nơi, cái xẻng đang đào trúng t.h.i t.h.ể đứa bé bỗng “rắc” một tiếng gãy đôi cái cán trong tay cảnh sát.
Mọi đều khựng .
Cảnh sát đào đất còn lẩm bẩm: “Rõ ràng dùng sức …”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chú Kiến Dân khẽ chạm cùi chỏ ông nội Hồ.
Ông liền dùng que hương đang cháy phẩy một vòng quanh cảnh sát, trấn an, hóa giải sát khí.
Đèn pin của tất cả chiếu cái hố mới đào.
Trong hố là t.h.i t.h.ể một đứa trẻ quấn trong chăn trắng.
Đang giữa mùa hè, t.h.i t.h.ể bắt đầu phân hủy, dòi bọ bò đầy đứa bé.
Những cảnh sát lớn tuổi đều im lặng. Ai cũng con cái, cảnh trong lòng nặng trĩu.
Họ chỉ trách nhiệm bắt còn t.h.i t.h.ể đợi pháp y đến nhận.
Mấy cảnh sát trẻ tuy lập gia đình, nhưng cảnh cũng chua xót, dù đứa nhỏ còn quá bé.
Gió mùa hè thổi qua, một tràng tiếng phụ nữ vụt qua tai, tất cả rùng .
Một cảnh sát trẻ sững sờ hỏi chú Kiến Dân:
“Lão đại… thấy tiếng phụ nữ ?”
Chú Kiến Dân nuốt nước bọt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-tai-tran-hon-series-nguoi-xem-huong/chuong-2.html.]
“Ờ… trong sân chẳng còn một đàn bà ? Đừng hù lúc nửa đêm giữa bãi đất hoang thế !”
Chú lảng , lập tức gọi điện về đội để điều pháp y đến.
Sau đó chú về sân, tìm đàn bà thần trí bất , bảo đưa cô viện.
Người đàn ông chủ nhà còn thấy , nên tách tra camera, tìm thêm manh mối.
Chú Kiến Dân cùng ông nội Hồ trong góc sân bàn bạc hướng xử lý tiếp.
Ông nội Hồ cảm thấy vụ đơn giản, tính gọi thêm đám t.ử bản lĩnh tới hỗ trợ.
Chú Kiến Dân hạ giọng hỏi ông nội Hồ:
“Ba, cần con đúng ? Con… thể khỏi theo ba thức đêm chứ?”
Ông nội Hồ liếc sang, ánh mắt hằn học bất mãn:
“Gan mày chẳng giống tao chút nào!”
Hai thầy trò trong sân, ve kêu râm ran.
Bỗng gian đông vang “cộp” một tiếng, cảnh sát đang trực đêm giật thót.
Chú Kiến Dân chạy xem.
Trong phòng tối om, đầy dấu tích cháy đen.
Tất cả đồ vật lửa thiêu đều gom đây.
Chú chống tay suy nghĩ, với :
“Không đúng. Đứa bé chúng đào ngoài tuy phân hủy , nhưng hề dấu hiệu cháy.”
Vụ án càng điều tra càng rối. Cả nhóm còn đang đau đầu thì trời tờ mờ sáng.
Điện thoại nokia của ông nội Hồ đổ chuông.
Đầu dây bên là giọng sốt ruột:
“Anh Hồ ơi, chùa Quảng Nguyên c.h.ế.t! Nhìn giống thứ sạch sẽ . Anh thể xem giúp một chuyến ?!”
Ông còn kịp cúp máy thì chú Kiến Dân cũng nhận cuộc gọi:
“Chùa Quảng Nguyên án mạng! Mang đến ngay!”
Hai ba con , chân mày nhíu như kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
Chùa Quảng Nguyên là ngôi cổ tự nổi tiếng nhất thành phố , hương khói cực thịnh, tồn tại qua bao biến động lịch sử.
Ban đầu chùa lớn, công nhận là kiến trúc cần bảo tồn nên mở rộng thêm, còn xây một dãy nhà cho cư sĩ cư trú.
“Cư sĩ” ở đây là những tu tập nhưng cạo đầu, theo chùa tụng kinh sáng tối, nhưng trả tiền nghỉ.
Án mạng xảy chính ở khu cư sĩ , nó chùa, là một dãy nhà cấp bốn.
Người c.h.ế.t trong căn nhà đó, chân còn ở giường, nhưng thì rơi xuống đất, đầu thì biến mất.
Những ngón tay bàn tay bê bết máu, nhãn cầu còn dính dây thần kinh vương vãi khắp nền nhà.
Sàn đầy máu, mùi tanh nồng đến mức ngoài cửa gỗ cũng ngửi thấy.
Ông nội Hồ xổm vệt máu, đột ngột bật lên, kéo chú Kiến Dân góc nhỏ, nhỏ:
“Gọi con bé Khả Khả tới đây. Gọi cả Thiết Quân tới. Tối nay yên . Nói với Tố Mai, bảo con bé đêm nay về!”
Chú Kiến Dân ngay chuyện lớn .
Ông nội Hồ cùng lúc gọi đến hai trợ thủ là điềm .