Quán Lẩu Âm Dương - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-21 12:09:00
Lượt xem: 2,174

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8

 

lục lọi khắp gian trong.

 

Cuối cùng cũng phát hiện một manh mối.

 

Ba chân giường đều kê gạch lát nền, chỉ cái chân giường sát tường là màu đỏ nâu.

 

mất một hồi mới lôi một cái hộp gỗ.

 

Cái hộp còn nhớ, hồi nhỏ từng thấy bà nội mở một .

 

Bên trong cất ngọc bội và mấy đồng tiền cổ.

 

Mở , quả nhiên sai. 

 

ở đáy hộp còn cái gì đó giấy ép .

 

đổ hết thấy một khối ngọc bội, mặt khắc hình một con rắn, một xâu tiền cổ xanh rỉ, mòn đến mức chẳng rõ chữ khắc, cùng là một quyển sách, bìa sách lỗ chỗ vết mọt ăn, đó bốn chữ kỳ lạ, nhận .

 

lật xem, vẫn chẳng hiểu nổi.

 

Nhìn cứ như chữ giáp cốt .

 

nhặt khối ngọc bội lên, cầm trong tay thấy ấm áp, trơn mượt.

 

Xâu tiền thì xâu bằng dây đỏ, giống như một cái vòng tay.

 

Không hiểu tác dụng gì, nhưng chắc đây chính là mấy món trấn tà.

 

Đồ cụ cố để , hẳn là để bảo vệ con cháu.

 

đeo luôn xâu tiền cổ tay.

 

Ít nhất, trong lòng cũng thấy yên hơn nhiều.

 

9

 

Mấy ngày , đầu óc cứ mụ mị.

 

Sáng tỉnh dậy, gối là tóc rụng từng nắm.

 

Đến lúc gội đầu thì tóc rụng càng nhiều hơn.

 

hoảng loạn nghĩ lẽ bệnh?

 

Hay là mắc bệnh nan y gì ?

 

Mẹ về nhà, thấy liền hoảng sợ, kéo ngay bệnh viện.

 

cố trấn an: “Con chỉ mệt thôi, chẳng gì to tát …”

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Mẹ gắt: “Nhìn con ! Đầu thì sắp hói, tinh thần thì sa sút thế ! Không , nhất định bệnh viện kiểm tra!”

 

Mẹ để phản kháng, lôi thẳng đến bệnh viện.

 

Đăng ký, xếp hàng, xét nghiệm…

 

Một phen bận rộn, trời tối đen.

 

Kết quả kiểm tra đưa , bác sĩ cũng ngạc nhiên, chỉ của đềunhiên liệu,

 

Ông chỉ đoán chắc nghiệp, áp lực việc lớn, dặn đừng suy nghĩ lung tung, uống nhiều nước, nghỉ ngơi nhiều hơn.

 

Uống nhiều nước?

 

: ……

 

Trong lòng, sớm đáp án.

 

Tất cả sự bất thường đều bắt đầu từ cái quán lẩu !

 

Về đến nhà, an ủi:

 

“Con trai, chắc do áp lực thôi. Đừng lo, dù , vẫn nuôi nổi con! Nghỉ ngơi , hầm cho con canh gà, bồi bổ sức khỏe.”

 

Nghe , bỗng thấy với .

 

Đã lớn như thế , còn để lo lắng.

 

dám cho chuyện quán lẩu, sợ sẽ hoảng hốt.

 

Càng sợ liên lụy đến cả nhà.

 

10

 

Cuối cùng cũng cầm cự tới cuối tuần.

 

Trời còn sáng bật dậy, chạy một mạch tới thị trấn.

 

Lần , thẳng tới quán lẩu, mà nấp ở góc đường, quan sát .

 

Đợi đến khi trời tối hãy tính.

 

Anh Vương mở cửa, gì bất thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-lau-am-duong/chuong-4.html.]

 

Trông chẳng khác gì quán bình thường, chỉ là ban ngày nơi ít đến, dù ngang cũng chẳng ai bước .

 

Trước cửa quán lẩu lúc nào cũng vắng vẻ lạnh lẽo.

 

Anh Vương như thường lệ bày hai cái bàn ngoài, bàn đặt sẵn nguyên liệu lẩu cay nồng, mùi thơm lan khắp khí, khiến bụng réo “ục ục”!

 

Có mấy ông già đến ăn lẩu.

 

bèn chạy sang con phố khác, tìm quán mì lót , tiếp tục rình.

 

Anh Vương ở cửa hút thuốc, thỉnh thoảng còn liếc về phía , nhưng cứ như là thấy .

 

thấy mấy ông già ăn lẩu , hai dậy mất.

 

Còn hai thì bước hẳn bên trong quán.

 

Đến mười giờ đêm, dần dần bắt đầu xuất hiện.

 

Họ giống như từ khí mà hiện !

 

Những kẻ đó vẫn mặc đủ loại quần áo kỳ quái, áo dài, trường sam, áo tôn trung sơn, thậm chí cả giáp trụ…

 

còn thấy một mặc quan phục triều Thanh.

 

Mấy ông lão còn ban ngày cũng bắt đầu ăn lẩu uyên ương, vẫn ăn đồ chay.

 

chú ý thấy, mỗi bưng đồ ăn lên cho khách, Vương đều múc một thìa từ cái hũ sành, đổ bát họ.

 

Cái hũ đó chính là thứ từng thấy, chứa đầy tóc.

 

Và khi khách càng ăn, cảm giác mắt dần mờ , thể ngày càng lạnh, như thể nhiệt lượng rút mất .

 

Trong hũ sành … chắc chắn là tóc của !

 

Cái thứ nước mà “khách” uống, chính là nấu từ tóc của !

 

Anh Vương và cái quán lẩu vấn đề!

 

thể trong !

 

Phải mau mau về nhà, đốt nhiều vàng mã cho cụ cố, cầu ông phù hộ!

 

đầu bỏ chạy.

 

chạy xa phát hiện vòng về chỗ cũ.

 

đổi hướng khác, mà vẫn quán lẩu.

 

lúc tuyệt vọng, phía vang lên một giọng già nua:

 

“Đừng chạy nữa, càng chạy tinh khí mất càng nhanh!”

 

, thấy một ông già.

 

Tóc bạc, râu ria xồm xoàm, dáng vẻ phần nhếch nhác.

 

Khuôn mặt ông trắng bệch, ngẩng mắt lên hỏi:

 

“Ngươi là chi nào của nhà họ Chu? Sao quán lẩu Âm Dương?”

 

hoảng hốt lùi liên tục:

 

“Ông là ai? Sao họ Chu?”

 

Ông già hít hít mũi, vuốt râu khẽ:

 

“Hề hề… nhóc con, ngươi nhận ?”

 

“Từng gặp ?” - khó hiểu hỏi.

 

Ông già trừng to mắt, trong hốc mắt là màu trắng, càng đáng sợ.

 

Ông : “Thực gặp qua.”

 

ngươi thể gọi là… cụ cố!”

 

“Cụ cố?” 

 

Mắt sáng lên, định quỳ xuống dập đầu.

 

Cụ cố :

 

“Trong là oan hồn c.h.ế.t thảm, dựa ăn tinh khí con mà trụ cõi . Tóc của ngươi… rơi tay ?”

 

Nghe mà rùng nổi da gà.

 

“Thế… cụ cố, giờ con đây?” 

 

run giọng hỏi.

 

Cụ cố vòng quanh một lượt bảo:

 

“Trên ngươi pháp vật, nên mới thấy ngươi. Chuỗi tiền Ngũ Đế tay ngươi thể trừ tà, chậm tốc độ tinh khí hút, nếu thì ngươi c.h.ế.t từ lâu !”

 

Loading...