Quán Lẩu Âm Dương - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-21 12:08:53
Lượt xem: 2,332

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đến há hốc miệng, trong đầu nghĩ, chẳng lẽ mấy diễn viên kịch tan ca?

 

Hay đoàn phim nào gần đây cổ trang, tiện đường ghé ăn lẩu?

 

Anh Vương từ trong bưng một khay lớn đầy các loại rau cắt sẵn.

 

Ông nhanh như chớp ?

 

Giờ chỉ nghi ngờ tủ đông siêu thị, mà còn nghi quán lẩu “cô tiên ốc” thật.

 

Khối lượng công việc , tốc độ !

 

Một cô tiên gánh nổi, ít nhất ba cô!

 

Anh Vương thấy ngây , liền khẽ nhắc bên tai:

 

“Đừng lung tung, đừng hỏi nhiều, việc của thôi.”

 

lập tức thu ánh mắt, phụ Vương bày đồ ăn cho khách.

 

Những quy củ.

 

Quy củ đến mức khiến nổi da gà!

 

Họ thẳng lưng, mắt thẳng, liếc ngang.

 

Lúc mới chú ý đồng hồ trong quán chỉ đúng mười hai giờ đêm.

 

Anh Vương đổ nước dùng màu trắng đục nồi, khách lúc mới bắt đầu cầm đũa cho rau xuống.

 

Quả nhiên như Vương , họ chỉ ăn rau, ai thắc mắc, thậm chí chữ “thịt” cũng chẳng nhắc tới.

 

bưng rau len lén quan sát.

 

phát hiện, khuôn mặt vốn trắng bệch của họ, càng ăn càng trở nên hồng hào.

 

... họ bốc khói nhỉ?

 

Khói mát lạnh.

 

điên thật... đang gặp ma đấy chứ?

 

6

 

càng nghĩ càng sợ, thể run lẩy bẩy.

 

Anh Vương thấy nét khác thường của , ông đến bên cạnh, khẽ :

 

“Đừng sợ, quen sẽ .”

 

Quen?

 

Chuyện mà “quen” cho nổi!

 

cố gắng đè nén sợ hãi, máy móc phụ Vương bưng đồ ăn.

 

lúc , một vị khách mặc trường bào đột nhiên mở miệng:

 

“Lão Vương, thằng nhóc mới , dương khí cũng khá mạnh đấy!”

 

Giọng khàn đặc, trầm thấp, như tiếng ép từ tận cổ họng, đến nỗi nổi da gà.

 

Anh Vương nhạt:

 

thế, tiền bối nhờ để mắt tới nó một chút. Trẻ tuổi mà, dương khí đầy cũng là lẽ thường.”

 

Vị khách mặc trường bào :

 

“Tốt! Như nước lẩu hôm nay tươi ngon thêm vài phần.”

 

Da đầu tê dại.

 

Cái gì mà “nước lẩu tươi ngon thêm vài phần”?

 

Hắn câu đó, ánh mắt còn cố ý lướt qua .

 

Ánh mắt , giống đang một con , mà là đang một món ăn!

 

Tim chợt hẫng một nhịp.

 

Theo bản năng lùi một bước, chẳng may va một cái hũ sành phía .

 

Cái hũ nghiêng ngả suýt đổ xuống đất.

 

vội đỡ lấy, nhưng trong thì sững sờ.

 

Trong đó chứa đầy… tóc!

 

Có đen, bạc, nhưng chắc chắn là tóc !

 

Còn thoang thoảng mùi dầu gội…

 

Mùi … quen quá!

 

, sáng nay gội đầu bằng loại !

 

Không lẽ…

 

Đây là tóc của ?

 

Mắt trợn trừng, trong lòng ngập kinh hoàng.

 

Sao thể như ?

 

Anh Vương dường như phát hiện , lập tức bước nhanh tới, đậy kín nắp hũ, thấp giọng :

 

“Đừng lung tung, đây là… bí quyết nấu nước lẩu.”

 

Dùng tóc… nấu nước lẩu?

 

chỉ thấy bụng cuộn lên từng cơn, ói lộn cả ruột.

 

Chẳng lẽ ban ngày ăn lẩu cũng thứ trong đó?

 

“Ọe—!”

 

lao ngoài quán, nôn thốc nôn tháo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-lau-am-duong/chuong-3.html.]

 

Một luồng hàn khí từ chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, lông tóc dựng .

 

Mấy vị khách chẳng hề để ý, cứ chăm chú ăn lẩu như thấy gì.

 

lau miệng, cố gắng tiếp tục bưng đồ ăn.

 

Đám , ai nấy đều như thùng đáy, ăn ngừng nghỉ.

 

Mấy tiếng liền, phục vụ đến đau nhức lưng eo.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Mãi cho tới lúc gần sáng, khách mới lục tục rời , mới thở phào một dài.

 

Anh Vương vỗ vai , :

 

“Tiểu Chu, hôm nay vất vả cho . Toàn là khách quen cả. Tuần sẽ vài bạn của họ tới, tính khí khó chiều, để ý một chút. Thôi, về nghỉ ngơi , tuần gặp.”

 

“Vương… Vương…”

 

ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhịn hỏi:

 

“Cái hũ sành … rốt cuộc là cái gì?”

 

Anh Vương mặt trầm xuống, im lặng một lúc hạ giọng:

 

“Tiểu Chu, những việc… thì hơn. Chỉ cần nhớ, sẽ hại .”

 

Ông ngừng một chút, bổ sung:

 

“Còn nữa, khi về nhà, nhớ thắp hương bái lạy cụ cố của , đốt thêm ít giấy tiền…”

 

7

 

Ông cụ cố của ?

 

Chẳng lẽ thật sự gặp ma ?

 

“Vương, Vương, tạm biệt!”

 

cắm đầu chạy khỏi quán lẩu.

 

Về tới nhà, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua.

 

Cái nồi lẩu chỉ rau.

 

Câu “nước lẩu thêm vài phần tươi ngon”.

 

Và cái hũ đựng đầy tóc .

 

Tất cả quái dị đến cực điểm.

 

lăn qua lộn đến tận trưa, càng nghĩ càng thấy .

 

Không , cho rõ!

 

Cảm giác Vương chắc chắn đang giấu chuyện gì đó.

 

bật dậy, mặc quần áo, chạy thẳng tới quán lẩu trong trấn.

 

Đến nơi mới phát hiện cửa đóng im ỉm.

 

chợt nhớ .

 

Hôm nay là thứ Hai. 

 

Quán lẩu chỉ mở cuối tuần.

 

Thôi kệ!

 

Nếu Vương ở đây, thì hỏi thử mấy ông bà lớn tuổi trong trấn.

 

men theo con phố, từng nhà mà dò hỏi.

 

Họ đều quán lẩu đó “tà”, nhất đừng bén mảng.

 

Ai ăn dễ trúng tà!

 

Trúng tà?

 

gì thất đức, dính ?

 

cụ cố!

 

bỗng nhớ , hôm nọ từng linh vị cụ cố, mơ mơ hồ hồ khấn rằng tìm một công việc .

 

Lẽ nào.

 

Cái quán lẩu đó là cụ cố sắp đặt cho ?

 

mà.

 

Cái … cũng “âm phủ” quá đó!

 

Nghĩ tới đây, càng thêm sợ hãi.

 

Không , về nhà hỏi cho rõ!

 

trở căn nhà cũ, đốt hương, đốt giấy, quỳ rập linh vị cụ cố:

 

“Cụ ơi! Công việc cụ sắp xếp cho cháu ? Nếu đúng thì cháu thể ạ? Tiền ít cũng chẳng , chỉ cần là việc bình thường thôi!”

 

dập đầu “cộp cộp” mấy cái, lòng thầm nhủ, thà nghèo một chút còn hơn việc kiểu !

 

Vừa dậy, một cơn gió lạnh thổi lướt qua, khiến rùng .

 

Trong lòng nghĩ, chỉ cầu khấn cụ cố thôi e đủ.

 

Mình thứ gì đó phòng mới !

 

nhớ cha từng kể, cụ cố vốn là một “thầy cúng”.

 

Khụ khụ!

 

Phải gọi là cao nhân đắc đạo mới đúng!

 

Trong phòng cụ vẫn còn để vài món trấn tà, tìm cho !

 

Loading...