Trong điện tĩnh lặng như tờ, đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Ai nấy đều thấy rõ Thịnh Quân muốn g.i.ế.c Thập hoàng tử ngay trước mặt mọi người, lão hoàng đế cuối cùng cũng xuất hiện.
"Thịnh Quân, trẫm chỉ đến muộn một lát, ngươi đã muốn làm loạn rồi sao?"
Lời này nghe chẳng có chút khí thế nào. Thịnh Quân lắc đầu, sai Lăng Phong bên cạnh dâng lên mấy phong thư:
"Trước kia, mẫu tộc của mẫu thân ta bị người hãm hại, tịch thu gia sản, tru diệt cả nhà, chính là do Thập đệ và mẫu phi hắn cấu kết gây ra. Nay chứng cứ đã đầy đủ, còn cần phụ hoàng xử trí."
Lão hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ, cố gắng duy trì vẻ uy nghiêm của bậc đế vương:
"... Dù vậy, tự có Hình bộ xử lý việc này, vì sao ngươi lại cắt lưỡi hắn?"
"Hôm nay là ngày đại hôn của nhi thần, ngày vui hiếm có, nhi thần cũng không muốn gây thêm chuyện. Vẫn muốn để Thập đệ sống thêm vài ngày."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Thịnh Quân thở dài, "Chỉ là hắn ăn nói bất kính với công chúa, nếu nhi thần dễ dàng bỏ qua, chẳng phải làm công chúa chịu ấm ức sao?"
Biểu cảm của lão hoàng đế rất (vi diệu), cứ như thể ông ta sắp thốt ra câu "Chỉ là một công chúa nước bại trận đến hòa thân thôi mà, có đáng để ngươi làm vậy không?" đến nơi rồi.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không nói gì.
"Thời gian không còn sớm, nhi thần không muốn lỡ mất giờ lành, phụ hoàng mau chóng dùng trà, nhi thần và công chúa xin phép hồi phủ."
Thập hoàng tử xuất thân thấp kém, do cung nữ sinh ra, luôn luôn nghe theo Tam hoàng tử răm rắp. Hôm nay hắn ta nhảy ra gây khó dễ cho ta, tám phần mười là do Tam hoàng tử sai khiến.
Ai cũng nhìn ra được, Thịnh Quân rõ ràng là đang g.i.ế.c gà dọa khỉ, nhưng hắn nổi tiếng điên cuồng, hơn nữa Đại Chu hiện giờ yên ổn cũng là nhờ hắn duy trì.
Hắn suýt chút nữa giữa thanh thiên bạch nhật ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t em trai ruột, mà chuyện này cứ thế trôi qua.
Ta đứng bên cạnh quan sát, sống lưng lạnh toát, vội vàng nhớ lại những hành vi cử chỉ của mình trước đó.
Cũng may, không có gì quá đáng, thậm chí còn khá lễ phép.
Có lẽ chính vì vậy, khi ta vừa bảo hắn làm nam sủng, Thịnh Quân đã không c.h.é.m ta ngay tại chỗ.
Chào hỏi xong xuôi, ta và Thịnh Quân cuối cùng cũng về phủ.
Hắn dùng gậy vén khăn hỉ lên, cúi mắt nhìn ta một lát, đột nhiên đưa tay lên, chạm vào tóc ta: "Trâm vàng lệch rồi."
Ta không dám lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-chua-lau-nuoc-mieng-di/chuong-9.html.]
"Trản Trản sợ rồi sao?"
Ta thành thật đáp: "Có một chút."
"Xin lỗi."
Hắn lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt ta, khẽ cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, yếu ớt, như thể mặc ta định đoạt, "Làm bẩn váy nàng, còn khiến nàng sợ hãi."
"…Đừng như vậy."
Ta chợt thấy áy náy, rõ ràng hắn vì ta mà trút giận, lại còn phải xin lỗi vì chuyện này.
"Ngươi không làm gì sai cả. Nhưng ta không hiểu, vì sao ngươi ngang ngược đến mức này rồi, bọn họ vẫn có thể nhẫn nhịn không ra tay."
Thịnh Quân cười cong mắt, ngoan ngoãn nằm lên đùi ta:
"Bọn họ đang chờ. Ám Sử Ty tồn tại đến nay, quyền thế đã quá lớn, ít nhất phải thu hồi quyền lực và binh quyền ở đây, mới có thể định tội danh chính ngôn thuận. Hôm nay phái một quân cờ bỏ đi ra, cũng chỉ là để thăm dò mà thôi."
Hắn nói chuyện rất rõ ràng.
Rõ ràng đến mức ta có chút sợ hãi.
"…Theo như trong thoại bản nói, chỉ có người c.h.ế.t mới giữ được bí mật, ngươi không sợ ta bán đứng ngươi sao?"
"Sao phải phiền phức như vậy, Trản Trản nếu thật muốn g.i.ế.c ta, chỉ cần một câu, ta liền có thể thong dong chịu chết, tuyệt không làm bẩn tay nàng."
Thịnh Quân ngửa đầu nhìn ta, trong mắt toàn là ánh sáng lấp lánh như những vì sao vỡ vụn,
"Trước kia giấu diếm thân phận với nàng, suýt chút nữa gây ra sai lầm lớn, từ nay về sau ta sẽ không còn bí mật gì với nàng nữa."
Hắn thực sự sinh ra quá mức xinh đẹp, khi ngửa đầu nhìn ta như vậy, tư thái khiêm nhường, đường cổ căng thẳng, cùng với đường cằm tuyệt đẹp, ánh mắt chứa chan tình ý và phong cảnh hờ hững nơi cổ áo rộng mở, tất cả cùng nhau khơi dậy dục vọng thầm kín trong ta.
Ta nuốt nước bọt, bởi vì mọi thứ đều đã ăn ý đến mức hoàn hảo, chỉ một động tác nhỏ này thôi, hắn liền hiểu được ý nghĩ của ta.
"Để tạ tội với công chúa…"
Thịnh Quân vừa nhỏ giọng nói, vừa rút ra một dải lụa mềm mại dài đưa cho ta, rồi lại đưa hai cổ tay chụm vào nhau trước mặt ta,
"Đêm nay động phòng hoa chúc, xin tùy công chúa định đoạt."