Khi tỉnh lại, tôi không biết mình đang nằm ở đâu.
Không mở mắt được, toàn thân cứng đờ, không thể cử động.
Từng cơn đa u nóng rát từ vùng thắt lưng truyền tới, giữ cho đầ u ó c tôi tỉnh táo.
Sau tiếng bước chân vội vã, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Mẹ, chị ta sẽ không ch ết chứ?”
Là Tô Thước!
Tiếp theo, một thứ gì đó ấm nóng á p s át vào mũi tôi, xác nhận tôi vẫn còn thở, rồi nhanh chóng rụt lại.
Giọng nói của Lâm Tú Cầm tiếp nối:
“Nói bậy! Nó chỉ ngủ thôi, vừa uống nước có pha thuốc ngủ xong mà.”
“Mẹ, mẹ nói xem, chị ấy có biết mình đã mất một quả thận không?”
Giọng Tô Thước nghe đầy căng thẳng.
Mỗi lần làm chuyện xấu, giọng nói của cậu ta đều thế này, khàn khàn, ấp úng, lại mang theo chút run rẩy.
“Chắc chắn là biết rồi! Vừa nãy Tống An còn gọi cho mẹ, hỏi có biết nó đi đâu không. Cậu ta còn giải thích rằng mình không lấy thận của nó. Đương nhiên, không phải cậu ta…”
Không phải Tống An lấy thận của tôi!
Vậy thì ai?
Họ đang định làm gì?
Tôi bây giờ đang ở đâu?
…
Tôi muốn nói, muốn chất vấn họ, nhưng c ổ họ ng khô khốc, căng cứng, không phát ra được tiếng nào.
“Mẹ! Có khi nào chị Tô Thước thực sự nghĩ là Tống An đã làm chuyện này không?”
Lâm Tú Cầm bật cười khẽ:
“Nó ng* như thế, sao có thể nghi ngờ chúng ta! Yên tâm đi! Nhà đã mua xong rồi, chờ con tốt nghiệp xong sẽ cưới Vương Tiểu Lệ. Số tiền còn lại cũng đủ để lo sính lễ và sửa sang nhà cửa. Mẹ hứa với con, ngày con cưới vợ mẹ nhất định tổ chức thật rình rang…”
“Mẹ, mẹ thật tốt với con!”
Họ không chút kiêng dè, bày tỏ tình cảm mẹ con sâu đậm ngay trước mặt tôi.
Bụng tôi cuộn lên từng cơn b uồn n ôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-than/chuong-11.html.]
“Cốc cốc cốc…”
Có tiếng gõ cửa!
Tôi quá kích động, phát ra một tiếng rên nhẹ.
Tô Thước lập tức bịt chặt miệng tôi.
Ngự c tôi nặng trĩu, không th!!ở được, đ ầu ó c vì thiếu oxy mà trở nên trống rỗng…
Trước khi tôi gần như ngất đi, tay của Tô Thước bị đẩy ra.
Lâm Tú Cầm tức giận nói: “Con làm gì vậy? Muốn làm ch ết nó à?”
Trà Sữa Tiên Sinh
“Mẹ! Nó vừa động đậy!”
“Không sao đâu! Nó đang ngủ mà! Mở cửa đi!”
“Con thấy xe của Tống An rồi! Sao anh ta lại đến đây? Phiền thật!”
Giọng của Tô Thước nghe rất bực bội.
Lâm Tú Cầm đành phải nói: “Vậy con giữ chị con lại đây ts, mẹ đi đuổi anh ta đi!”
Cửa mở.
“Tô Thước đâu?”
Quả nhiên là Tống An!
Lâm Tú Cầm giả vờ lo lắng: “Không tìm thấy người, chúng tôi cũng đang lo lắng đây!”
Im lặng vài giây.
Giọng nói của Tống An lạnh lùng vang lên: “Tôi đã xem qua camera ở phòng bảo vệ rồi, cô ấy về nhà sáng nay và không ra ngoài nữa…”
Nói xong, anh ta mở một cánh cửa.
Anh ấy sắp tìm thấy tôi rồi.
Tốt quá!
Tống An!
Cứu tôi với!
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng rất nhanh, giọng điệu đắc ý của Lâm Tú Cầm vang lên: “Thấy chưa, tôi đã nói rồi! Con bé không có ở đây!”