“Vậy ăn xong , chúng trao đổi về nội dung tiểu thuyết nhé. Anh yêu cầu gì cho phần minh họa ? thể phác thảo một bản—”
Lý Hoa Diễn , nhướng mày. Dưới ánh đèn, hàng lông mày và đôi mắt sáng rực như .
“ thế mà trong đầu em vẫn chỉ nghĩ đến công việc, Lộc Hân, lương tâm em cắn rứt ?”
còn kịp , tựa ghế, giọng bất cần: “Dạo cảm hứng, chương ba mãi .”
nhớ lời đồng nghiệp dặn: “Lucien là mềm nắn rắn buông, tuyệt đối đừng cứng với . Anh gì em cũng dỗ dành!”
“Vậy thầy Lucien, để thầy cảm hứng ạ?” kiên nhẫn hỏi.
Lý Hoa Diễn khẽ : “Tối mai màn b.ắ.n pháo hoa, xem xong cảm hứng. Em cùng nhé.”
…
Tối hôm , Lý Hoa Diễn đến cửa nhà đúng giờ.
Vừa bước xuống, thấy tựa chiếc Bugatti Veyron màu tím. Áo sơ mi lụa xanh lam sơ vin gọn gàng trong quần tây đen, càng tôn lên làn da trắng và đôi chân dài, cả sáng rực tựa như tâm điểm ánh .
So với dáng vẻ bủn rủn hôm qua, như hai khác , khiến ngang cũng ngoái .
bước tới, nửa dở dở : “Đi xem pháo hoa thôi mà, mặc lộng lẫy thế để gì?”
“Không ?” Anh nghiêng cúi xuống .
“Bình thường thôi.” đỏ mặt, lầm bầm: “Bình thường thôi.”
“Là do gu của em vấn đề.” Anh giận, chỉ mở cửa xe: “Mời em.”
Suốt quãng đường, Lý Hoa Diễn liên tục tìm chuyện để . Anh hài hước, dí dỏm, khiến tâm trạng dần vui lên, kìm cũng đùa với .
Anh và Lục Quyền thực sự khác . Cùng là công tử nhà giàu, từ nhỏ nuông chiều, nhưng dường như thuộc về vòng tròn đó. Lục Quyền ở bên cũng từng mật, nhưng luôn cảm nhận sự khinh thường ẩn sâu trong ánh mắt , như thể chúng vốn cùng thế giới.
Còn Lý Hoa Diễn thì khác.
Ở cạnh , cảm nhận sự tôn trọng. Trong lòng , chúng là những con bình đẳng. Thứ tôn trọng thể giả vờ.
“ , em và Lục Quyền thế nào ?” Anh bỗng hỏi.
Quan hệ giữa và Lục Quyền vốn là bí mật ai cũng , luôn theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-sinh-nhat/6.html.]
sang Lý Hoa Diễn. Anh vẫn thẳng phía , như thể chỉ thuận miệng hỏi. ngón tay siết chặt, gân xanh mu bàn tay khẽ nổi.
còn kịp đáp thì điện thoại reo. Một lạ gọi đến, giọng Lục Quyền cảm xúc: “Em chặn ?”
im lặng, gì.
“Em đang ở ?” Giọng trầm xuống. “Anh bệnh , đau đầu.”
Chúng ở bên nhiều năm, lập tức hiểu ý , đây là dấu hiệu lành. Lục Quyền giờ vẫn , mỗi khi cãi phần lớn đều là xuống nước . Trừ phi quá đáng, đó tự thấy quá, mới chủ động lành. bao giờ xin . Chỉ âm thầm đưa cho một cái cớ để hạ xuống, như bây giờ.
Lý Hoa Diễn vẫn lắng , sang nhỏ: “Hôm nay mà xem pháo hoa thì chương ba coi như bỏ luôn đấy…”
Anh còn dám uy h.i.ế.p ! buồn bất lực, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan bớt. lạnh nhạt với Lục Quyền trong điện thoại: “Bệnh thì viện, bác sĩ, chữa .”
Rồi dứt khoát cúp máy, nhanh gọn chặn .
Lý Hoa Diễn khẽ giãn khóe môi, nụ như tràn thu , giả vờ bình thản hỏi: “Em với Lục Quyền cắt đứt ?”
“Ừ.” gật đầu.
“Haiz, thật điều kiện của tệ, nhưng tự cao quá, tính khí đó bình thường khó chịu nổi. Em cũng nghĩ thế đúng ?”
lặng lẽ gật đầu.
“Khác nhé, tính khí hơn nhiều. em , chọn yêu nhất định chọn kiểu như . Người như ở bên thì tức chết, còn thì khác. chung thủy, với vợ, còn tiền—”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
bật : “Anh đến xem mắt ?”
Lý Hoa Diễn khẽ mỉm .
Người xem pháo hoa quá đông, đường kẹt cứng. Đến khi chúng dừng xe, màn biểu diễn gần bắt đầu. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y , khéo léo che chắn, dẫn luồn qua đám đông chen chúc. Giữa dòng chật hẹp, ngửi thấy mùi hương gỗ trầm nhàn nhạt , mùi hương khiến bình tâm lạ lùng.
Chúng chạy thẳng biển, cả hai đều thở hổn hển. Mồ hôi lấm tấm trán , còn ánh mắt sáng lấp lánh. Anh chỉ tay lên bầu trời đêm: “Nhìn kìa!”
ngẩng lên theo hướng chỉ. Một vệt sáng xé toạc bóng đêm, nổ tung nền trời xanh thẳm. Đó là một chùm pháo hoa xanh hiếm , màu xanh đậm nhạt hòa quyện, tựa vô băng đổ từ tâm xung quanh. Mặt biển loang loáng ánh sáng, như hai thế giới song song giao thoa.
Đám đông hò reo vang dội. Cha ôm con, tình nhân ôm lấy , bạn bè ríu rít đùa… Tất cả gương mặt đều nhuốm ánh sáng pháo hoa rực rỡ.
Giữa tiếng nổ đì đùng, Lý Hoa Diễn ghé sát tai , hét lớn: “Đẹp ?”
Ngực run lên, những tâm sự nặng nề bấy lâu tựa như tan biến theo từng chùm pháo nở rộ. “Đẹp lắm.”