QUẢ PHỤ ĐA TÌNH - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-12-23 16:58:29
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
46
Ta lấy hết can đảm chuẩn ngả bài với họ, cùng thương lượng xem thế nào.
Kết quả Tướng quân và Thám hoa vác cái mặt mũi bầm dập trở về.
Họ với : “Tối nay chúng cần chuyện.”
Ta vội vàng gật đầu, cũng chẳng dám hỏi tại là buổi tối.
Đến tối, cuối cùng cũng hiểu lý do.
Bởi vì Thái t.ử từ cửa sổ nhảy .
Mặt cũng sưng vù bầm tím.
Chúng chia quanh bàn .
47
Thái t.ử lạnh: “Các ngươi thử hỏi xem, lúc nàng sỉ nhục như thế nào!”
Nói , dường như đau răng, xuýt xoa một tiếng.
Thám hoa bênh vực : “Cho dù là của Yên Yên, ngài cũng chịu thiệt!”
Tướng quân : “Nàng tuổi còn nhỏ, hiểu chuyện, tại ngài chấp nhặt với nàng .”
Thám hoa tiếp lời: “Cho dù Yên Yên sai, nhưng chuyện đó… ngài cũng trả thù ! Ngài cổ tay nàng ngài siết kìa!”
Tướng quân: “Coi như là hai bên thanh toán xong. Sau ngài đừng đến tìm nàng nữa.”
Thái t.ử hừ lạnh một tiếng: “Ta sợ nàng cô đơn đói khát, tự tìm đến chứ.”
Ta vội vàng thanh minh: “Ta , . Phu quân về , một lúc về tận hai , gì còn sức lực mà tìm ngài nữa.”
Thám hoa vội : “Đấy, ngài thấy .”
Tướng quân : “Chúng thần tin rằng Thái t.ử điện hạ phận cao quý, chuyện cũng chẳng ho gì để cho ngoài . Ta và Thám hoa để tạ tội cho Yên Yên, nguyện ý từ nay về dốc sức vì điện hạ.”
Thái t.ử im lặng hồi lâu, hỏi : “Nàng thấy thế nào?”
48
Ta sắp đến nơi .
“Điện hạ, là do mắt thấy thái sơn, ngài đại nhân đại lượng, cứ coi như thả rắm mà tha cho .”
Hắn trầm mặc, hỏi: “Hai bọn họ nàng định tính ?”
Tướng quân : “Điện hạ, đây là việc nhà của thần, phiền ngài bận tâm.”
Thái t.ử xoay xoay chiếc nhẫn ngọc: “Ta cứ đấy.”
Tướng quân giận mà dám .
Thám hoa an ủi: “Không , thích thì cứ . Yên Yên, nàng nghĩ thế nào?”
Ta áy náy , ngẫm nghĩ một lát : “Ta chuyện riêng với .”
Hai chúng rừng trúc bên ngoài.
49
Do dự hồi lâu, : “Phu quân, chúng ăn ở đều tại Tướng quân phủ, rời khỏi đây cho hai đứa trẻ, chúng cũng nghĩ cho các con. Sau vẫn sẽ phu thê với Tướng quân. trong lòng luôn .”
Thám hoa gật đầu : “Ta cũng nghĩ như . Ta nàng yêu nhất là , vì nhiều lý do nên mới chọn . Ta hiểu mà.”
Thật cảm động quá mất.
Ta định , bảo thấy cô nương nào ưng ý thì cứ cưới, vẫn sống ở Tướng quân phủ cho vui nhà vui cửa!
Đến lúc đó bốn chúng thể lập sòng bài lá!
Thì : “Vì nàng, nguyện ý nam nhân trong bóng tối. Huynh ngay cả điều cũng , còn yêu nàng cái nỗi gì.”
Vẻ mặt đầy đắc ý.
Ta: …
Ta khó xử: “Ta là một nữ nhân truyền thống.”
Chàng: “Được , cứ quyết định như thế .”
Ta: …
50
Chúng trở , Thám hoa : “Ta tự nguyện rút lui. Không vì yêu nàng, mà là vì quá yêu nàng, nàng khó xử.”
Tướng quân khẩy một tiếng: “Không cần ngươi nhường, nàng cũng sẽ chọn .”
Thám hoa: “Cái cần là tình yêu thuần khiết, chứ sự cân nhắc lợi hại!”
Tướng quân tiếp tục khẩy: “Cái cần là thật việc thật trong tay!”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Xem đạt thỏa thuận chung.
Thế là cả ba chúng cùng hướng ánh mắt về phía Thái tử.
Sắc mặt đen sì, thấy liền hỏi: “Làm cái gì?”
Tướng quân : “Điện hạ, thần và phu nhân nghỉ ngơi .”
Thái t.ử tức giận phất tay áo bỏ .
Trên mặt Thám hoa và Tướng quân lập tức hiện lên vẻ đắc ý.
ngay đó, Tướng quân chuyển ánh mắt sang Thám hoa.
Thám hoa cũng phất tay áo bỏ nốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/qua-phu-da-tinh/chuong-5.html.]
51
Đêm đó, ánh nến chập chờn, nép lòng Tướng quân.
“Xin , tưởng lúc đó… nên mới tái giá.”
Chàng ôm chặt lấy : “Không , hiểu cho nàng, cũng cảm ơn nàng kiên trì sinh hạ Kim Đản, còn tiếp tục ở chăm sóc phụ mẫu . Nếu dám tưởng tượng, phụ mẫu nếu còn nàng và Kim Đản nữa, họ sẽ sống tiếp thế nào.”
Ta nhớ lúc tin dữ về , khí tang thương bao trùm cả gia đình.
Lúc từ biên quan về ăn Tết xong, vội vã rời .
Chúng đều mòn mỏi đợi về.
Kết quả là tin t.ử trận nơi sa trường.
Công công bà bà bỗng chốc già cả chục tuổi.
Họ chỉ mỗi Tướng quân là nhi t.ử độc nhất.
52
Bà bà thậm chí một thời gian ăn uống gì .
Thường xuyên thẫn thờ rơi nước mắt.
Công công bình thường là cường tráng sảng khoái nhường nào, mà suốt ba tháng trời, ông hề bước chân khỏi viện t.ử nơi Tướng quân sống hồi nhỏ.
Cái viện đó chứa đầy đao thương côn bổng chơi từ bé đến lớn, còn cả sách từng , chữ từng , gần như lưu giữ bộ dấu vết trưởng thành của .
Ta cũng m.a.n.g t.h.a.i gần bốn tháng mới phát hiện bụng lớn lên.
Kinh nguyệt đến, cứ tưởng do đau buồn quá độ nên tắc kinh.
Kết quả hôm đó thăm bà bà.
Ta cũng lâu ngủ ngon, ăn cũng vô.
Ta và Tướng quân là phu thê từ thuở thiếu thời, tình cảm sâu nặng, thể đau lòng cho .
Hôm đó ngất xỉu, đại phu mới chẩn đoán thai.
53
Kim Đản trở thành niềm hy vọng của tất cả chúng .
Công công lúc đó tin mang thai, cuối cùng cũng chịu bước khỏi viện tử, chúng thấy ông đều giật kinh hãi.
Bởi vì tóc ông bạc trắng cả đầu.
Sau chúng cùng đón chào Kim Đản đời.
Nỗi u sầu khổ sở gương mặt công bà cũng vơi phần nào.
Ta ôm chặt lấy : “Chàng cũng chịu nhiều khổ cực ! Phu quân, chúng sống thật . Cùng nuôi dạy con cái nên .”
Chàng “ừ” một tiếng, xoa bụng , : “Sau đứa bé chính là con của .”
Chàng tiếp tục : “Trước nàng mang thai, thể chăm sóc nàng, bây giờ sẽ bù đắp, chăm sóc nàng thật chu đáo.”
Ta hạnh phúc “” một tiếng.
54
Chức trách của Tướng quân là luyện binh.
Chàng sáng sớm, tối mịt mới về.
Thám hoa sống riêng một viện.
Ta cùng hai đứa trẻ và Tướng quân sống chung một viện.
Lũ trẻ thường xuyên sang chỗ tổ phụ tổ mẫu chơi, cũng chạy sang chỗ Thám hoa.
Chúng vô cùng vui vẻ.
Một buổi chiều nọ, đang ngủ trưa.
Cảm giác ai đó đang vuốt ve bụng .
Ta lẩm bẩm: “Ngọc Chương, đừng quậy nữa, lát nữa A Thác về bây giờ.”
Thám hoa tên là Tống Ngọc Chương, Tướng quân tên là Tiêu Thác.
“Ngươi quả nhiên thủ phụ đạo!”
Một giọng lạnh băng khiến sợ đến mức tỉnh cả ngủ.
55
Ta mở mắt , liền thấy Thái tử.
Ta giật : “Sao ngài tới đây?”
“Ta tới, ngươi vẫn còn đang vụng trộm?”
Ta mím môi: “Ta từng vụng trộm.”
“Vậy là cái gì?”
Trong đáy mắt ẩn chứa sự cam lòng.
Ta dám , ý gì đây?
Trước chẳng hận thấu xương ?
“Ngươi m.a.n.g t.h.a.i con của , còn giấu giếm ?”
Ta cúi đầu, tra, đương nhiên sẽ tra .
“Hàn Yên Yên, ngươi quá đáng lắm, chơi đùa , bây giờ lừa dối ! Ngươi thực sự coi Thái t.ử đây dễ chuyện lắm ?”
Ta vội vàng trấn an : “Đừng giận đừng giận! Ngài thế nào đây! Chuyện là của , bọn họ chẳng xin ngài ?”