Nghiêm Duẩn chịu thỏa hiệp với huyện chủ, há chẳng cũng vì bà đánh trúng điểm yếu chí mạng ?
Ta giơ tay lên, Tống Bách nương liền ôm con tránh .
Nghiêm Duẩn lập tức túm lấy cổ tay , sắc mặt lạnh băng, như thể tất cả chuyện trò vui vẻ xe ngựa đó đều là giả.
Bình vương là kẻ g.i.ế.c từ chiến trường, Yến Quốc công cũng là tướng lĩnh, từ nhỏ lớn lên trong khói lửa, sức lực kinh , gần như bóp nát cổ tay .
Ta giáng mạnh một cái bạt tay lên mu bàn tay , ép buông .
Lạnh giọng :
“Hôm mới phát sốt, hôm nay bế giữa gió lạnh, bệnh cũng gió thổi cho bệnh, xem Quân ca nhi là sắt thép chắc?”
“Mặt đứa nhỏ đỏ như quét son mà còn mãi lo tranh cãi với .”
“Phụ mẫu như thế, thật từng thấy.”
Tống Bách nương vội vã mở tã, dùng môi chạm trán con để thử nhiệt độ, quả nhiên nóng hầm hập.
Nàng bế con định chạy về Trúc Hiên, giữ eo .
“Ngươi gì ! Quân ca nhi phát sốt !”
Ta cởi áo choàng, quấn kỹ đứa nhỏ trong chăn bông, giật lấy ôm đưa cho Nghiêm Duẩn.
“Cả mềm nhũn như tôm nhũn chân, còn sức mà bế con chạy ?”
“Gọi tên tiểu đồng chân nhanh về nhóm lò sưởi.”
Lại dặn Phù Anh mời phủ y, bảo Kiệp Kiều đến mời đại phu giỏi nhất kinh thành.
Đợi đến khi chuyện đấy, Phù Anh và Kiệp Kiều mới chầm chậm .
“Phủ nhiều năm trẻ sơ sinh, phủ y quả nhiên bó tay. Nếu nhờ tiểu thư căn dặn , e là đến lúc mời đại phu tới, Quân công tử sốt đến đần độn .”
“Tống cô nương ôm con ngoài cửa phủ một hai canh giờ, lúc về Trúc Hiên chân run đến mức gần như vững.”
Kiệp Kiều khen:
“Tiểu thư vẫn giống hệt khi còn nhỏ, gì cũng chu , thà tốn trăm bước vô ích chứ dẫm sai một ly.”
Phù Anh tức giận :
“Họ dùng nhân sâm, chính là củ tiểu thư đưa hôm . Nô tỳ cố ý xem qua , chẳng khác gì khi đưa , thậm chí rụng một sợi rễ.”
“Đại phu khen dược chất hảo hạng, đúng là niên đại cho hiệu quả nhất, cảm thán Quân công tử may, gặp bao sự trùng hợp.”
“Có gì mà trùng hợp? Chẳng qua nhờ tiểu thư mưu tính vẹn .”
16.
Sáng hôm , cổ tay lạnh toát.
Mở mắt , Kiệp Kiều đang bôi thuốc cho , cổ tay tím bầm một mảng, ngủ một đêm mới nhận đau.
Nghiêm Duẩn ở phòng ngoài, vạt áo xanh lam lộ một góc.
Thấy tỉnh, vén rèm bước , thần sắc lúng túng.
“Đây là phương thuốc trong quân, trị tụ huyết và đau nhức hiệu quả lắm. Ta khi nhỏ ngã từ cây xuống, đắp thuốc ba bốn ngày là khỏi hẳn.”
“Hôm qua là sai, tổn thương phu nhân, mong phu nhân thứ .”
Hắn chắp tay cúi hành lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-hoang-tranh-dau/9.html.]
Ta vén chăn xuống giường đỡ dậy:
“Phu quân gì thế? Đã là phu thê cảm ơn?”
Nghiêm Duẩn nắm lấy tay :
O Mai Dao muoi
“Hôm qua nếu nhờ nàng lanh trí, e là Quân ca nhi chịu khổ . Nàng đối với và Bách nương đại ân. Ta với nàng , từ nay kính trọng nàng, cãi vã ghen tuông.”
“Nếu nàng vô lễ nàng cứ phạt, tuyệt xen , chỉ mong nàng khoan dung hơn một chút.”
Trên tôn ti, từ nay phân định rõ ràng.
“Ta gả cho , con chính là con . Yêu thương con, là bổn phận của một mẫu . Nói cái gì mà ân huệ, khiến thấy xa lạ.”
“Nếu , thì Bách nương cũng là của . Muội phạm , mấy câu để răn dạy là , gì thật sự xử phạt. Trước khi mẫu còn sống, cũng đối xử với mấy vị di nương nhà như thế.”
Ta lôi mẫu bình phong.
Thiếp thất mà thực sự g.i.ế.c đích tử, dù là cố ý vô tình, nhà khác thì đánh bán cũng giải lên quan phủ.
Thế mà Từ di nương vẫn sống yên đến khi mẫu qua đời.
Có một mẫu bao dung như thế, Nghiêm Duẩn sẽ càng yên tâm với hơn.
Thậm chí chủ động đề nghị, đợi Quân ca nhi khỏe hẳn, sẽ để Tống Bách nương đến dâng cho , chính thức lễ hầu chủ mẫu.
Tay Nghiêm Duẩn ấm áp xoa nhẹ cổ tay , tan vết bầm, hương thuốc đắng thoảng khắp phòng.
Trong khí mập mờ thế , chỉ cần yêu cầu của quá đáng, đều sẽ đồng ý.
Vì thế đề nghị mỗi ngày đều đến bôi thuốc cho .
Đã đến , chỉ bôi thuốc thì chán lắm.
Ở ăn một bữa cơm, đánh một ván cờ, chuyện về thế giới bên ngoài.
Nghiêm Duẩn ở viện của ngày càng lâu, áo quần dần thấm mùi thuốc và hương phấn.
Tống Bách nương đang chăm con ốm, tâm trạng vốn kém, giờ tình lang còn thiết với nữ nhân khác, tình cảm ngày càng đậm.
Nàng bắt đầu sầu não, ghen tuông.
Đó là điều nàng buộc trải qua.
Chỉ trách Nghiêm Duẩn cho nàng kỳ vọng quá lớn, những ảo mộng thực tế khiến nàng mắc kẹt trong tương lai do chính vẽ , thể thoát .
Trong phủ Quốc công rộng lớn , thứ duy nhất nàng là tình cảm của Nghiêm Duẩn.
Một khi điều đó rút , nàng sẽ ngã từ đài cao xuống, tan xương nát thịt.
17.
Vết thương ở cổ tay gần như lành hẳn nhưng luôn tìm lý do để nó lành.
Cưỡi ngựa, b.ắ.n hồ lô, dùng sức nhiều là đau ngay.
Một hai còn tin , chứ lặp nhiều, Nghiêm Duẩn tin nữa, chọc ghẹo.
Ta giơ tay nhận liền:
“Ta chỉ là ở lâu thêm chút.”
Những ngày gần đây, mỗi Nghiêm Duẩn thấy bộc lộ một tài nghệ mới, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.