Phương Giác Hạ Thâm - 11+12
Cập nhật lúc: 2025-05-29 01:20:38
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Buổi trưa, đến Từ Ninh cung.
Sau khi dâng cho Thái hậu, tươi rói : “Hôm nay trời quá, lão Phật gia ngoài dạo một chút ạ?”
Thái hậu nhấp ngụm , liếc một cái: “Ngươi gì?”
Ta chu môi, hạ giọng: “Mấy hôm thần đến tiệc thưởng hoa. Sau mới gánh hát hôm đó lắm.”
Thái hậu khẽ : “Được, gọi gánh hát đó cung nữa, chiều nay diễn ở hí lâu.”
“Đa tạ lão Phật gia. Có nên mời thêm các phi tần khác đến xem ạ? Dù gì ai cũng rảnh rỗi mà.”
Xem hát thì càng đông càng vui chứ .
Thái hậu nghĩ một lát gật đầu đồng ý.
Chiều đến hí lâu, dặn dò Cẩm Tâm vài câu chỗ của .
Giữa buổi diễn, Thu Nguyệt kéo lên tiếng: “Giác Hạ, bông tai bên trái của ?”
Ta liền sờ vành tai, đúng là mất thật.
Thái hậu cũng sang: “Vào Từ Ninh cung còn thấy ngươi đeo, giờ mất ?”
Ta cau mày: “Thần . Đây là do lão Phật gia ban cho mà.”
Thái hậu vỗ nhẹ lưng : “Người , phong tỏa hí lâu, tìm khuyên tai của Hiền phi!”
Tìm một lúc lâu, một thái giám chạy đến mặt Thái hậu, tìm khuyên tai, nhưng tìm thấy một miếng ngọc bội, dâng lên.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ta liếc thấy sắc mặt Kỳ tần lập tức trắng bệch khi thấy ngọc bội.
Ta tiến đến gần Thái hậu, giả bộ nghi hoặc: “Ồ, ngọc chữ ‘Hân’, chẳng là của Kỳ tần ?”
Kỳ tần ch&t trân tại chỗ, một lời.
sắc mặt Thái hậu thì tối sầm . Bà cầm ngọc bội lên xem hỏi thái giám tìm ở .
Thái giám thưa rằng, tìm thấy trong rương đồ của hí khấu Trình Kính Kỳ.
Ta lớn tiếng: “Dám trộm cắp trong cung, thật là quá quắt!”
Thái hậu đặt ngọc bội lên bàn: “Người , giải tênhí khấu đó đến Thận Hình Ty!”
Ta khẽ nhếch mày, Thận Hình Ty là nơi mà khó ngày trở .
Chỉ , Kỳ tần liệu đau lòng vì tên hí khấu đó .
Mà xem , Thái hậu giận đến , e rằng chẳng tin đây là do hát kỹ trộm mất ngọc bội.
12.
Trên đường tiễn Thái hậu trở về Từ Ninh cung, bà khẽ hỏi :
“Tiểu nha đầu, con thấy khối ngọc đó là do trộm mà ?”
Ta im lặng một lúc, đáp: “Thần …”
Thái hậu thở dài:
“Chẳng lẽ do tên hí khấu lấy trộm . Rốt cuộc là chuyện gì ?”
Ta lập tức quỳ xuống:
“Thần lòng riêng, chỉ là tình cờ bắt gặp Kỳ tần và tên hí khấu tư tình, bằng chứng, nên mới hạ sách .”
Thái hậu đỡ dậy:
“Con bắt đầu tranh giành , ai gia con vui mừng. cách quá rõ ràng, dễ khiến bản gặp họa.”
Ta sững sờ tại chỗ.
Ta từng nghĩ Thái hậu sẽ phát hiện, cũng từng nghĩ bà sẽ trách lợi dụng bà, cho rằng tâm cơ thâm sâu. từng nghĩ, điều bà lo là sẽ rước họa .
Thái hậu vài bước, thấy theo kịp, liền :
“Đi thôi, ngẩn đó gì?”
Ta bước lên, nhẹ nhàng đỡ tay bà, tiễn bà về Từ Ninh cung.
Thái hậu lệnh cho Hoàng hậu phái canh giữ Thận Hình ty.
Quả nhiên, Kỳ tần lo lắng cho tên hí khấu nên đến thăm, liền bắt tại chỗ.
Chuyện gian tình giữa hai Hoàng hậu phát hiện, Kỳ tần đày lãnh cung.
Trời là thế, e rằng nàng chỉ thể hồi tưởng ánh nắng trong lãnh cung lạnh lẽo thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phuong-giac-ha-tham/1112.html.]
Hôm , đến lãnh cung xem Kỳ tần thế nào.
Nàng cởi bỏ xiêm y hoa lệ, lặng lẽ gương đồng.
Từ trong gương, nàng thấy bước , liền bật : “Cuối cùng ngươi cũng đến .”
Ta bước đến, cầm lấy lược của nàng để chải tóc giúp nàng:
“Cũng nên đến thăm ngươi một chút.”
Ta túm lấy tóc nàng , bất ngờ kéo mạnh về phía , cúi , tay bóp cằm nàng , gương đồng. Vì đau, nàng nhíu mày.
Ta thấy khoái chí ít:
“Đau ? Mới chỉ bắt đầu thôi đấy. Năm đó Thanh Phong còn đau hơn ngươi gấp trăm !”
Nàng ngẩng đầu :
“Khi đó vốn định gi*t nàng … Chỉ là nàng thấy thứ nên thấy.”
Ta buông tay. Nàng gương đồng, môi khẽ nhưng nước mắt lăn dài, khẽ :
“Hắn cũng ch&t .”
“Hiền phi, và quen từ nhỏ, nhưng phận trêu ngươi, nhà sa sút, thì đưa cung.”
Nàng khổ:
“Ban đầu định dịp Thượng Nguyên năm sẽ cùng trốn khỏi hoàng cung. là vận mệnh định sẵn, thể cưỡng cầu.”
Nước mắt từng giọt rơi từ khoé mắt nàng.
Ta hiểu, tình yêu thật đáng để hy sinh ?
Ta lạnh lùng một tiếng:
“Ta quan tâm chuyện tình cảm của các ngươi. Ta chỉ , nửa đời của ngươi sẽ chôn vùi trong lãnh cung mà thôi.”
Ta rời , phía là tiếng nàng nức nở.
Trong cung , xưa nay thiếu khổ. Nàng , là đáng đời.
Ta trở về Hàm Phúc cung đến một canh giờ thì cung nữ của Thu Nguyệt vội vã chạy đến nàng sảy thai.
Ta vội đến tẩm cung nàng thì hoàng thượng bên giường an ủi.
Thu Nguyệt đang nức nở:
“Thần mất con , xin hoàng thượng chủ cho thần .”
Hoàng thượng nhẹ vỗ lưng nàng , lập tức hạ chỉ ban ch*t cho Kỳ tần.
Sau khi hoàng thượng rời , Thu Nguyệt liền lau nước mắt, mặt chút biểu cảm nào.
Ta chợt thấy bối rối. Ánh mắt nàng giống một mất con.
Ta bước tới, đỡ nàng dậy: “Ngươi dùng đứa bé để hãm hại nàng ?”
Nàng chăm chú ngắm cây trâm tay: “Giác Hạ, cuối cùng cũng báo thù cho Thanh Phong .”
“Vậy còn đứa bé của ngươi…”
“Ta còn thể nhiều đứa con, nhưng Thanh Phong thì còn nữa.”
Ta ôm lấy nàng:
“Thu Nguyệt, nghỉ ngơi . Thù của Thanh Phong, chúng báo .”
Thu Nguyệt từ từ chìm giấc ngủ.
Ta bên cạnh nàng, gương mặt ngủ say , chút ngơ ngác.
Đây là nữ chính ? Ta từng nghĩ nàng tàn nhẫn, nhưng ngờ tàn nhẫn đến mức .
Quả nhiên, ai cũng thể nữ chính.
Khi Thu Nguyệt tỉnh dậy, nàng kỹ , lộ vẻ vui mừng.
Nàng chạy đến nắm tay : “Con gái, cuối cùng cũng gặp con !”
Ta ngơ ngác, ngủ dậy lú ? Ta đỡ nàng xuống: “Thu Nguyệt, ngươi ?”
Nàng vô cùng kích động: “Ta là mẫu của con mà!”