PHÙ SINH - 4

Cập nhật lúc: 2025-08-21 05:12:28
Lượt xem: 2,016

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẻ bài thoạt trông bình thường, chỉ khắc một chữ “Chu”, góc khắc hoa văn cực nhỏ mấy bắt mắt.

 

trong kinh, dám thản nhiên lấy “họ Chu” mà chẳng cần thêm lời, thì chỉ một Chu gia.

 

Vĩnh Xương hầu phủ.

 

Ấy chính là vị hầu gia Thánh thượng phong, mà Vĩnh Xương hầu Chu Lăng càng ngự khẩu thừa nhận là “bằng hữu cùng chung hoạn nạn”.

 

Ta liếc nghiêng Chu Tự Bạch, trong lòng khỏi cảm thán.

 

Đáng tiếc Chu thúc văn võ song , sinh một kẻ chẳng mấy đắn, suốt ngày ham vui, thích nhất là vơ tiền.

 

Thuở nhỏ phụ dẫn đến hầu phủ, còn cao bằng cái tủ, dám bám lên mép tủ rút cái bình lưu kim hoa đầu, miệng còn reo đòi mang bán.

 

Hầu gia tức giận, cầm gậy dài đuổi đánh cả buổi.

 

Lớn lên xem công danh như cỏ rác, mở hiệu trân bảo náo khắp kinh thành. Nay ai gặp cũng quen miệng gọi “Chu lão bản”, cũng nhiều năm từng thấy lấy thẻ bài nữa.

 

Khi Chu Tự Bạch tiễn xong đại trù, buột miệng hỏi:

“Lệnh bài Thế tử, tùy tiện đưa thế ư?”

 

“Thứ chẳng đáng bao nhiêu.” – Hắn phịch xuống, hào sảng – “Bản thế tử nào sống dựa cái thẻ .”

 

Thuận tay gắp cho một miếng cá:

“Có ngon lắm ? Ta đem mời về, ăn, cứ đến chỗ , lúc nào cũng , chẳng tiện lắm ?”

 

Ta vô thức cúi đầu . Thịt cá gỡ sạch xương, trắng ngần trong suốt, an nhiên trong đĩa.

 

Không hiểu , chợt nhớ: điểm tâm ở Phù Sinh Hiên bày ngày ngày để khách nếm thử, thế nhưng vị ngự trù nhiều năm chỉ mấy món cũ… là những thứ thích ăn nhất.

 

Chỉ là về gả cho Tạ Minh Ưu, chẳng còn bước ăn nào.

 

Mấy năm , cũng hiếm khi gặp Chu Tự Bạch.

 

Giờ phút , nâng chén rượu, ánh đầy mặt hỏi:

“Họa cảnh hồ Vọng Sơn cũng xong , Linh Châu chẳng còn gì , trạm kế cô ?”

 

“Chu Tự Bạch.”

 

“…Hửm?”

 

“Ngài nay cũng gia quan, hầu gia chẳng thúc ép cưới vợ ư?”

 

Hắn sững một thoáng:

“Lão đầu từ lâu bất lực với , chỉ mong ít xuất hiện mắt lão thì hơn…”

 

Ta ngắt lời:

“Nếu cưới, … ngài thấy thế nào?”

 

“Choang—”

 

Tay Chu Thế tử run lên.

 

Chén rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan trong tiếng ngân giòn.

 

07

 

Hắn nhặt.

 

Ta cũng chẳng động.

 

Trong phòng tĩnh lặng như nước.

 

Mãi cho đến khi như kẻ giải huyệt, rút bàn tay trống rỗng, ánh mắt lơ đãng quét qua bàn án, khẽ ho một tiếng:

 

“Con cá cũng bỏ rượu… lời say chứ…”

 

Ta “ồ” một tiếng, gật đầu:

“Ừ, thì coi như lời say, tính.”

 

Hắn như con mèo giẫm trúng đuôi, lông dựng ngược:

“Tống Vi!”

 

Ta cố nhịn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-sinh-hsze/4.html.]

 

Hắn nghiến răng, thất bại như kẻ thua trận:

“…Nàng đừng dọa , sẽ coi là thật.”

 

Ta cúi , nghiêng đến gần :

“Vậy ngài… cưới ?”

 

Ánh trăng ngoài song cửa theo gió đêm len khe cửa sổ. Trong bóng tối, Chu Tự Bạch lặng lẽ , đôi mắt sáng rực khiến kinh ngạc.

 

Ta từng thấy mang vẻ mặt bao giờ.

 

Hắn hít sâu một , thấp giọng :

 

“Nàng nghĩ kỹ . Ta hạng ngốc như Tạ Minh Ưu, sẽ buông bỏ báu vật trong tay. Lời nàng , cho dù hối hận, cũng tuyệt chẳng buông tay.”

 

Ta nghiêng sát thêm chút nữa, gặng hỏi:

“Chu Tự Bạch, ngài cưới ?”

 

Hắn ngẩng mắt lên, gần trong gang tấc, thẳng mắt .

 

Ta rõ cả thở dồn dập của .

 

Lặng mấy nhịp, cuối cùng khẽ .

 

“Tất nhiên…”

 

Chu Tự Bạch vươn tay, vòng lấy cổ , kéo xuống hôn.

 

“…Cưới.”

 

08

 

Phụ quan cả một đời, đến khi tới chức Tể tướng nhiều năm, sớm rèn bản lĩnh Thái Sơn sụp mặt mà sắc diện chẳng đổi.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ấy thế mà hôm nay, đầu tiên, thất thủ ngay mặt .

 

Ông chỉ thẳng mà thở dài than vãn nửa buổi, cuối cùng dường như thật sự chẳng mắng gì nữa, giận đến run tay, dứt khoát hất tay áo một cái, hẳn mặt , buồn nữa.

 

Hầu gia bên cạnh, ánh mắt quét một vòng , cùng rơi xuống kẻ đang ở bên cạnh — Chu Tự Bạch.

 

Hắn thì chẳng hề nhịn , lập tức phắt dậy, giơ chân toan đá con trai một cước:

“Ngươi cái đồ nghiệt súc , chuyện lớn như thế mà sớm ?!”

 

Chu Tự Bạch cực kỳ linh hoạt, thoắt lui về tránh khỏi cước bay, còn hì hì:

“Cha , thật lòng thì chuyện … con cũng mới thôi.”

 

Ta trừng một cái.

 

Hầu gia loạng choạng suýt nữa vững:

“…”

 

“Chuyện chính là như .” Chu Tự Bạch liền thu nụ , cúi thi lễ với phụ :

“Thúc phụ, con nghiêm túc. Con cưới Tống Vi.”

 

Hầu gia dựng ngược đôi mày, suýt nữa thêm một cước:

“Ngươi chuyện cho tử tế hả!”

 

Chu Tự Bạch liền kéo tay , bổ sung thêm một câu:

“Chỉ mong thúc phụ thành .”

 

Phụ trầm mặc, xoay đầu , chăm chú thẳng :

“Con mới lui hôn lâu.”

 

Ta im lặng.

 

“Thành hôn nào thể coi là chuyện trò đùa?” ánh mắt phụ thâm trầm, “A Vi, con thật sự nghĩ kỹ ?”

 

Nói xong, ông cũng chẳng chờ đáp, sang Chu Tự Bạch:

“Tự Bạch, tình ý A Vi dành cho Tạ Minh Ưu , ngươi cũng thấy rõ cả. Bất kể giữa họ thế nào, trong lòng ngươi với nó, rốt cuộc ngươi thấu mấy phần?”

 

Lòng khẽ trầm xuống:

“Cha.”

 

 

Loading...