Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Phu Quân Cứ Lấy Người Khác, Ta Chỉ Muốn Về Nhà - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-06-21 06:12:52
Lượt xem: 480

01

Khi Cố Diễn Triều đẩy cửa bước , Tiểu Đào đang đỡ uống thuốc.

Vừa thấy , Tiểu Đào lập tức đặt bát thuốc sang bên, nhanh miệng bẩm:

“Hầu gia, vết thương cũ của phu nhân tái phát .”

Vết thương , là do năm xưa liều chắn mũi tên cho mới mang lấy.

Vậy mà chẳng hề đoái hoài, chỉ bước tới, nắm chặt cổ tay , giọng điệu nghiêm trọng:

“Tần Châu, cần nàng giúp một việc.”

“Nhuế Nhuế thương nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Máu tim nàng thuần dương, thể cứu . Cho một chút... ?”

Ta bật , nhẹ nhàng hỏi :

“Người bệnh thì tìm đại phu, đổ máu?”

Gương mặt bỗng tối sầm , tay siết chặt cổ tay , giọng lạnh như băng:

“Năm đó thoi thóp ngoài chiến trường, một chân bước Quỷ Môn Quan. Nàng tự tay rạch cổ tay, đổ m.á.u miệng , mới sống sót.”

“Máu của nàng từng cứu khỏi cái chết. Giờ chỉ cần một ít để cứu một mạng , cớ gì nàng từ chối? Tần Châu, từ bao giờ nàng trở nên ích kỷ như ?”

Vừa dứt lời, mạnh tay ghì xuống, rút d.a.o từ trong n.g.ự.c áo, lạnh lùng cắt cổ tay chút do dự.

Máu tươi lập tức trào , nhuộm đỏ tay áo. Hắn dòng máu, ánh mắt cuối cùng cũng dịu :

“Tần Châu, hiểu là nàng đau. Nhuế Nhuế là từng cứu mạng , thể để nàng chết.”

“Ráng chịu một chút… sẽ .”

02

Cơn đau nơi lồng n.g.ự.c lan khắp tứ chi, buốt nhói như thể vết thương năm xưa khoét sâu trở .

Cố Diễn Triều chẳng hề .

Chỉ để một câu thản nhiên: “Nghỉ ngơi ,” vội vã mang bát thuốc lẫn m.á.u rời khỏi phòng.

Hắn quá nhanh, đến mức hề ngoảnh , chẳng thấy cổ tay vẫn còn rỉ m.á.u ngừng.

Máu thấm đẫm cả ga giường, Tiểu Đào lau rơm rớm nước mắt.

Ta ngẩng trần nhà, thoáng nghĩ: nếu nơi đây là hiện đại, nếu cha vẫn còn ở bên… liệu chuyện khác?

Mẹ chắc chắn sẽ ôm lòng, vỗ về an ủi. Cha sẽ nổi giận, đánh một trận đuổi thẳng cổ khỏi cửa.

Họ sẽ bao giờ để tổn thương đến thế .

Cúi xuống đôi bàn tay đang run lên bần bật, chỉ thấy nghẹn ngào và bất lực.

Không chỉ vì ép buộc… mà vì thật sự về.

Ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh quen thuộc bất ngờ vang lên trong đầu—giọng biến mất suốt năm năm:

【Xin ký chủ. Quá trình nâng cấp hệ thống mất khá nhiều thời gian.】

【Nhiệm vụ thành. Ký chủ trở về thế giới cũ ?】

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Chín năm , khi nghiệp cấp ba, bất ngờ hệ thống ép buộc đưa thế giới .

Muốn trở về, điều kiện duy nhất là thành nhiệm vụ: cứu giúp Cố Diễn Triều, đưa lên ngôi Hầu.

Khi đến, vẫn là thiếu niên nghèo khổ nơi nương tựa.

Là con ngoài giá thú của Hầu phủ, mất sớm, phụ nhận nhưng lão phu nhân từ chối vì khinh thường xuất kỹ viện.

Ngày , ngất xỉu bên vệ đường vì đói. Chính nhặt về.

Cho cơm ăn, áo mặc, mái nhà tránh mưa gió.

Dốc sức nuôi lớn một thiếu niên nhỏ hơn ba tuổi.

Hắn học võ, nhưng tiền.

Ta liền dậy sớm, thức khuya, khắp phố phường bán nước đường để gom từng đồng học phí.

Đêm hôm , khi đưa tiền cho , đôi tay nứt nẻ chảy máu, đôi mắt đỏ hoe.

Hắn nghiêm, giọng kiên định mà thề rằng:

“A tỷ, đời nhất định sẽ bảo vệ tỷ.”

Cố Diễn Triều là kỳ tài võ học, thương pháp xuất chúng.

Về tòng quân nơi Mạc Bắc, cũng theo cùng.

Hắn xông pha chiến trường, bươn chải mưu sinh trong thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-cu-lay-nguoi-khac-ta-chi-muon-ve-nha/chuong-1.html.]

Ngày mất tích, ai cũng tin rằng bỏ mạng.

Chỉ vượt sa mạc, tìm bằng .

Khi tìm thấy, bất động gốc hồ dương, khô kiệt đến giọt nước cuối cùng.

Ta cắt m.á.u rót miệng , cõng vượt qua vùng cát nóng bỏng.

Tỉnh , còn gọi là “a tỷ” nữa, mà gọi thẳng “Tần Châu”.

Ánh mắt cũng đổi khác.

Ngày khải trở về, phong tước vị, nắm tay thổ lộ tình cảm.

Dù trong lòng d.a.o động, vẫn lắc đầu:

“A Diễn, thể mãi ở . Ta đến từ nơi xa, và cũng trở về.”

Ta ba cứu , cùng bước lên đỉnh cao, đưa trở về Hầu phủ.

Đến ngày chính thức trở thành Bình Nam Hầu, nhiệm vụ thành, chỉ rời .

Thế nhưng hệ thống biến mất lời báo .

Ta gọi mãi, chẳng hồi đáp.

Cuối cùng cũng đành chấp nhận sự thật— kẹt nơi .

Cố Diễn Triều đưa về phủ, tình cảm khi chân thành tha thiết, là tia sáng duy nhất trong những ngày tăm tối.

, khi cầu hôn, gật đầu.

Hắn khi bằng ánh mắt đầy dịu dàng, như thể đem trọn cả trái tim dâng hiến.

, từ lúc Nhuế Nhuế xuất hiện, thứ đổi.

Nàng là thích bên ngoại của lão phu nhân, từng cho chiếc màn thầu trắng khi đuổi khỏi phủ.

Trong lòng , nàng chính là bạch nguyệt quang thể phai nhạt.

Hắn nhớ mãi món ăn nàng từng tặng, mà quên nấu cơm suốt ngàn đêm vạn ngày.

【Ký chủ, ngươi rời khỏi thế giới ?】

“Muốn!” — bật thốt chút do dự. “Ta trở về, ngay lập tức!”

hiện tại ngươi thành với Cố Diễn Triều, tồn tại ràng buộc, thể rời .】

Ta sững sờ: “Nếu ly hôn thì ? Chỉ cần hòa ly là đúng ?”

【Không. Chỉ khi nào cưới khác, ngươi mới rời .】

Một lúc , hệ thống hỏi tiếp:

【Ký chủ, chứng kiến bao nhiêu năm tình cảm giữa ngươi và . Ngươi thật sự cam tâm để cưới khác ?】

Ta cúi đầu, cổ tay vẫn rỉ máu, môi khẽ nhếch lên nụ nhàn nhạt:

“Cam tâm ư? Sao cam tâm chứ... Ta thực sự, cam tâm đến tận đáy lòng .”

03

Sáng hôm , lão phu nhân đột ngột cho truyền lời gọi đến Thọ An Đường.

Khi đến nơi, thấy Liễu Nhuế đang ngoan ngoãn tựa lòng bà, còn Cố Diễn Triều thì một bên, tay dâng một mâm bánh — chính là loại bánh thức suốt đêm qua để — cho nàng .

Vừa trông thấy , Cố Diễn Triều lập tức rụt tay về, môi mím chặt, lên tiếng :

“A Châu, chuyện thương lượng với nàng.”

“Liễu Nhuế vốn mang bệnh tim, dù giữ tính mạng, đại phu cũng chỉ còn sống một thời gian ngắn.”

Ánh mắt đầy áy náy và khổ sở khi :

“Tâm nguyện cuối cùng của nàng là thành với . Nàng thể... giúp nàng toại nguyện ?”

Lời còn dứt, Liễu Nhuế ho sặc sụa, nước mắt lưng tròng:

“Tỷ tỷ, thật lòng ngưỡng mộ Hầu gia, nhưng từng ý phá vỡ mối duyên của hai .”

“Ta chỉ... sống bao lâu nữa. Tỷ thể cho mượn Hầu gia vài ngày thôi ? Khi , vẫn là của tỷ.”

Từng câu tha thiết như d.a.o cứa lòng , nàng quỳ xuống mặt , giọng run rẩy:

“Tỷ tỷ, xin hãy rộng lòng mà thương xót một sắp lìa đời.”

Lão phu nhân và Cố Diễn Triều lập tức đỡ nàng dậy.

Sắc mặt lão phu nhân sa sầm , giọng chút nể nang:

“Tần Châu, ngươi xuất bần hàn, lớn tuổi, nếu nhờ Diễn Triều xem trọng nghĩa cũ, e là ngươi chỉ xứng một thông phòng.”

“Chức vị Hầu phu nhân ngươi giữ lâu, giờ nên giao cho Liễu cô nương. Diễn Triều sẽ hưu thư, phong ngươi trắc thất. Ý ngươi thế nào?”

Loading...