Lan Hạ Ánh giật vì quát, bên ngoài vang lên tiếng Nguyệt Kỳ hỏi dò phu xe, nàng tiến xong lùi chẳng nên bất đắc dĩ chấp tay xin tiếp: “Ta giờ công tử khó khăn nhưng nếu thì sẽ bắt đó! Xin công tử cứu giúp mạng hèn !”
“Người của phủ Quốc Sư tìm thì cũng lực bất tòng tâm.” Nam nhân nhắm mắt run rẩy đáp, dáng điệu nắm tay thành quyền kìm chế luồng nóng bỏng càn quẫy trong cơ thể .
Lan Hạ Ánh nhíu mày cuối cùng đành lời cáo từ, nhưng Nguyệt Kỳ ở bên ngoài đòi đây kiểm tra, tuy nhiên vì phu xe ngăn nên bắt đầu buông lời nặng nề: “Công tử nhà ngươi thì ? Hay sủng nam cho Thái Tử tự thấy thấp hèn, giờ hổ dám gặp khác?”
Phu xe bỗng tức giận bảo: “Công tử nhà thế nào đến lượt ngươi !”
Nguyệt Kỳ lạnh đáp trả: “Ngươi quản nổi miệng của , tránh cho bổn cô nương!”
Phu xe đẩy ngã xuống đất, khoảnh khắc Nguyệt Kỳ sắp vén màn xe lên thì Lan Hạ Ánh ló đầu ngoài, nàng quan sát phu xe bên cau mày : “Bắt về cứ bắt, động tay động chân với họ gì?”
“Đường Nhị Tiểu Thư bỏ trốn mới liên lụy đến họ.” Nguyệt Kỳ định tóm tuy nhiên kịp bắt Lan Hạ Ánh nhảy khỏi xe.
Nàng thở dài tuôn lời: “Ta là tự do sủng vật trong phủ Quốc Sư, mà trốn cho các bắt về nhé!”
Vừa dứt câu, thấy Nguyệt Kỳ chẳng đáp chỉ tiếp tục di chuyển định bắt nàng.
Lan Hạ Ánh né tránh từng chiêu, khi Nguyệt Kỳ chuẩn xác nắm tay, đồng thời nàng cũng nhanh chóng rút cây trâm tự đ.â.m cổ .
Nguyệt Kỳ trợn mắt, Lan Hạ Ánh đe dọa: “Ta sống tồn tại thật đấy, nhưng cũng dám c.h.ế.t thêm nữa nếu như dồn đường cùng. Đương nhiên cái c.h.ế.t là trả thù Quốc Sư của các ngươi, tất thảy chẳng còn gì cả.”
Từ khi rời phủ Quốc Sư thì nàng bản dùng tính mạng để cược, trốn khỏi bọn họ sẽ khó khăn đủ đường, còn chấp nhận theo về cũng chẳng khá khẩm hơn.
Cơ mà thoát một con tự do vẫn nhất!
Nguyệt Kỳ im lặng dám hành động sợ Lan Hạ Ánh thật, phần nam nhân trong xe ngựa bỗng , chỉ thấy đối phương giơ tay phóng những ngọn lửa đỏ về phía bọn Nguyệt Kỳ.
Động tác của nam nhân nhanh bằng một cái chớp mắt đến cạnh Lan Hạ Ánh kéo nàng , khoảnh khắc đám Nguyệt Kỳ phản ứng chẳng thấy ai nữa.
Nam nhân đưa Lan Hạ Ánh về Đường gia, còn chờ nàng hỏi thăm lập tức biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-cong-luoc-bach-nguyet-quang/chuong-17-ta-la-duong-tinh-ai.html.]
Cuối cùng Lan Hạ Ánh đành đầu gõ cửa lớn Đường gia, khi đại môn mở bà lão xuất hiện, đó nở nụ hiền từ bảo: “Tiểu thư về , đêm khuya hãy mau nghỉ ngơi thôi.”
…
“Tình Ái tỉnh , là thánh nữ của Hoa Khuyết Tộc thể bỏ những sứ mệnh bơ vơ .”
Lan Hạ Ánh mơ màng giọng ai đó bên tai, lúc mở mắt bỗng thấy khung cảnh xung quanh trắng tinh, quan trọng nhất là Đường Tình Ái mặt , khi đối phương tươi khiến nàng khó hiểu hỏi: “Cô trở về ư.”
“Chúng là một nên vẫn luôn ở đây mà…” Đường Tình Ái nhẹ đáp lời.
Lan Hạ Ánh nheo mắt nghiêng đầu, suy nghĩ thứ nhưng phát hiện trí óc trống rỗng thể hoạt động nổi, còn Đường Tình Ái đằng thu nụ khẽ bảo: “Đa tạ cô vì giúp thông suốt.”
“Từ từ, cô hai là một? Phải giải thích rõ chứ!” Lan Hạ Ánh bắt đầu bực bội hết kiên nhẫn dò hỏi.
Đường Tình Ái nghiêm túc trả lời: “Cô là của một kiếp nào đó xa, từng mơ thấy cô nhiều đó Lan Hạ Ánh.”
“Thế tại ở trong cơ thể cô chứ?” Lan Hạ Ánh mím môi chờ đối diện giải đáp, song chỉ tiếng thở dài.
Nàng vô thức gãi đầu xem Đường Tình Ái tiến gần , xong đối phương thấp giọng tuôn lời: “Tỉnh thôi, chúng sẽ rõ ràng tất cả.”
Tâm trí theo câu dần phục hồi, từng mảnh ký ức vụn vỡ hiện trong đầu, thoáng chốc liên kết cũng trở thành đáp án cho thắc mắc rối ren .
Hóa Đường Tình Ái mơ thấy Quốc Gia sẽ Hạ Quốc đánh chiếm, nên quyết gả cho kẻ định đánh trận là Dạ Vương Gia.
Mục đích để đổi kết quả vong quốc, tuy nhiên vì quan hệ thù địch lúc mà Dạ Vương Gia tin tưởng.
Và Đường Tình Ái đủ cách để sự tín nhiệm cũng nhẫn nhịn sống trong khổ sở những kẻ bất thiện hại.
Trải qua bao gian lao thì Dạ Vương Gia lời Đường Tình Ái, cuối cùng đánh thắng đó.
Trong một trận chiến, Đường Tình Ái cùng Đường Sinh Dư trọng thương ngất , vị trưởng bỏ yếu ớt để chạy trốn.
Cũng tại khoảnh khắc đó Đường Tình Ái mơ thấy Lan Hạ Ánh…