Phu quân bị ta bỏ rơi mượn nhóc con thượng vị - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-05 11:57:44
Lượt xem: 349
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Bánh bao nhỏ thấy liền mừng rỡ, nước mắt lưng tròng .
Bé con ôm chặt lấy , miệng liên tục gọi: "Mẫu !"
Ta dỗ dành nó ăn cơm, dỗ nó ngủ.
Bé con cuộn trong lòng , ôm lấy tay thật chặt: "Mẫu , Dịch nhi nhớ ."
"Mẫu , mẫu cũng nhớ Dịch nhi."
Nghe , bé con vui sướng vô cùng, líu ríu kể chuyện.
"Mẫu , lúc ở đây, Dịch nhi ngoan. Con chăm chỉ sách, chữ với phu tử, cũng học võ công lợi hại. Nếu kẻ dám bắt nạt mẫu , Dịch nhi sẽ đánh ."
Ta hôn lên má bé con: "Bánh bao nhỏ của mẫu giỏi quá!"
Suốt năm ngày liền, ở phủ Trấn Bắc Hầu bên cạnh bánh bao nhỏ, nhưng thấy bóng dáng của Tạ Tẫn .
Sau nhiều dò hỏi quản gia, cuối cùng cũng , vì gi.ết ch.ết Hiển Vương, Tạ Tẫn Hoàng thượng phạt đòn, cấm túc trong viện.
"Cô nương Đào Yêu, cô khuyên Hầu gia , vết thương của ngài khỏi, nhất định uống thuốc."
"Ngài chịu uống thuốc ?"
Quản gia nhíu mày lắc đầu:
"Từ năm năm ... khi xảy chuyện đó, Hầu gia bao giờ uống thuốc nữa."
"Dù thương cũng cứng rắn chịu đựng, cùng lắm chỉ dùng thuốc bôi ngoài. Lão nô khuyên nhủ thế nào cũng vô ích."
, Tạ Tẫn sợ đắng, dù vết thương đau đến toát mồ hôi lạnh cũng cương quyết chịu uống thuốc.
Chỉ khi nghiêm khắc dỗ ngọt, mới chịu lời.
Uống xong thuốc nhất quyết đòi hôn một lúc mới chịu bỏ qua.
Ta bảo quản gia mang bát thuốc sắc xong tới, cũng chuẩn thêm ô mai.
Cầm bát thuốc, bước đến cửa phòng Tạ Tẫn, gõ cửa nhưng ai trả lời.
Dưới sự hiệu của quản gia, đẩy cửa bước .
Tạ Tẫn mặc một bộ áo ngủ trắng, đang án thư xử lý công vụ.
Dưới ánh nến, sắc mặt tái nhợt bình thường.
"Tạ... Hầu gia, ngài nên uống thuốc ." Ta đặt bát thuốc lên bàn của .
Tạ Tẫn ngẩng đầu, lạnh lùng :
"Ai cho phép ngươi đây? Ra ngoài!"
"Ngài uống thuốc xong, sẽ ."
Ánh mắt lướt qua bát thuốc và ô mai, nghĩ gì.
Thấy đưa tay cầm bát thuốc lên, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó, chỉ một tiếng choang.
Bát thuốc ném mạnh xuống đất, mảnh sứ vỡ tan tành, thuốc tràn đầy sàn.
"Cút ngoài!" Ánh mắt , sắc lạnh hung ác.
Ta hít một thật sâu, ngoài, bắt gặp ánh mắt lo lắng của quản gia:
"Chuẩn thêm bát thuốc, mang cả lò sắc thuốc đây."
Quản gia vội vàng .
Một lát , đất án thư của Tạ Tẫn, sắc thuốc .
Trên bàn của xếp một hàng dài các bát thuốc.
"Hầu gia đập thì cứ đập. Tốt nhất là đập trúng đầu , đập ch.ết thì sẽ ai phiền ngài nữa."
"Bằng , chỉ cần còn thở, nhất định sẽ ngài uống thuốc cho bằng ."
"Người ." Tạ Tẫn hướng ngoài cửa gọi.
ai đáp lời .
Mặt Tạ Tẫn hiện rõ vẻ tức giận, dậy cửa, đẩy cửa nhưng bên ngoài trống .
Chàng định bước , từ tốn :
"Hầu gia, ngài đừng quên là ngài đang cấm túc."
Bước chân của Tạ Tẫn khựng giữa trung, một lúc , chỉ tiếng rầm, cánh cửa đóng sầm .
Khi tưởng rằng Tạ Tẫn sẽ chịu thỏa hiệp, thì trực tiếp vòng qua bình phong, nội thất ngủ.
Ta tức giận nghiến răng.Bưng một bát thuốc bước .
Tạ Tẫn giường.
Thấy ở cuối giường, mở mắt lạnh lùng , định mắng cút .
Ta nghiêng , cúi xuống áp môi lên môi Tạ Tẫn, truyền hết thuốc từ miệng sang miệng .
Đến khi thuốc bụng Tạ Tẫn, mới sực tỉnh, đẩy , bóp chặt cổ nhưng hề dùng chút sức nào.
Ta ngửa cổ, càng dí sát mặt Tạ Tẫn, :
"Ngài bóp ."
Thấy tay Tạ Tẫn căng cứng nhưng dám dùng lực, đặt tay lên tay , ép tay bóp mạnh hơn.
Lại hung bạo hất tay .
Vậy nên, uống thêm một ngụm, kéo cổ , truyền sang miệng nữa.
Truyền xong còn l.i.ế.m một vòng môi .
"Không hổ, cút ngoài!" Lần , Tạ Tẫn đẩy ngã xuống đất.
Nhìn gương mặt là tức giận hổ, đỏ bừng cả lên, phủi bụi , dậy.
"Hầu gia, nếu ngày mai ngài vẫn chịu uống thuốc, sẽ tiếp tục đút thuốc cho ngài như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-bi-ta-bo-roi-muon-nhoc-con-thuong-vi/chuong-5.html.]
"Cút!"
16.
Ngày hôm , dẫn theo bánh bao nhỏ đến thăm Tạ Tẫn.
Chàng uống thuốc vẻ dứt khoát hơn hẳn.
Ta khẽ bật :
"Hôm nay cần đút thuốc nữa ?"
Bánh bao nhỏ kinh ngạc Tạ Tẫn:
"Phụ lớn thế mà còn cần đút thuốc ?"
Bát thuốc rỗng trong tay Tạ Tẫn "rắc" một tiếng vỡ tan tành.
Ta kéo bánh bao nhỏ , vẻ nghiêm túc:
"Dịch nhi, con tuyệt đối học phụ con, động một chút là bóp nát đồ đạc. Bị thương mẫu sẽ đau lòng."
"Vâng , Dịch nhi là đứa trẻ ngoan, sẽ bóp nát bậy bạ."
Bánh bao nhỏ đáng yêu vô cùng, khiến kìm hôn lên má nó một cái.
Chiếc bát vốn vỡ nát trong tay Tạ Tẫn bóp đến vụn hơn.
"Tạ Tẫn, tay ngài đau ?" Ta cau mày, kéo tay Tạ Tẫn . Trong tay những mảnh vỡ cắm sâu da thịt.
Hắn rút tay về:
"Tay bản hầu đau , liên quan gì đến ngươi?"
"Ngài thương, sẽ đau lòng."
Tạ Tẫn lạnh, hỏi ngược :
"Ngươi sẽ đau lòng?"
Ta nhớ hình ảnh khi rời xa .
Ta Tạ Tẫn đau đớn thế nào, nhưng lý do thể rời .
Một t.ai nạ.n xe nghiêm trọng xảy với gia đình ở thế giới thực nên mới đến thế giới nhiệm vụ .
Lúc đó, mới nghiệp đại học, bố dẫn và em trai nước ngoài du lịch.
Vụ tai nạn khủng khiếp năm đó suýt lấy mạng sống cả gia đình.
Hệ thống tìm đến , rằng nếu đến thế giới nhiệm vụ, kiếm đủ điểm tích lũy, thể chữa trị cho gia đình .
Sau đó, gia đình dần dần hồi phục, nhưng vẫn bất động như thực vật giường bệnh.
Hệ thống với , nếu rời , cơ thể ở thế giới thực sẽ suy kiệt dần dần ch.ết .
Giữa gia đình và Tạ Tẫn, chọn từ bỏ .
Nếu , lẽ vẫn sẽ đưa lựa chọn như .
thể để những yêu thương chứng kiến cái ch.ết của . bố , em trai sẽ đau đớn đến nhường nào, sẽ sống trong dằn vặt, áy náy suốt đời. Vì thế, quyết tâm chọn về.
Ta nghĩ, khi rời , Tạ Tẫn sẽ dần quên , sẽ bắt đầu cuộc sống mới với khác.
Tạ Tẫn thế. Chàng còn .ên cuồng vì mà sinh một đứa trẻ.
Vì , với gia đình tất cả chuyện.
Họ một yêu như sinh mệnh, nên tôn trọng quyết định của , đồng ý để thế giới nhiệm vụ.
17.
Sau đó, ngày nào cũng đến gặp Tạ Tẫn, nhưng vẫn lạnh nhạt với .
Hôm đó, trong phủ một vị khách mời mà đến.
Đó chính là phụ nữ mà bánh bao nhỏ từng nhắc tới – Cửu công chúa.
Trong giấc mộng, rằng hoàng đế định tứ hôn nàng cho Tạ Tẫn. từ khi đến đây, hề thấy giữa hai họ chút giao tiếp nào.
Xem tin đồn cũng đáng tin lắm.
Nàng dẫn theo một đoàn tùy tùng phủ, tìm Tạ Tẫn mà thẳng đến chỗ .
Lúc đó, đang cùng bánh bao nhỏ câu cá bên hồ.
Ánh mắt nàng đầy khinh miệt từ đầu đến chân:
"Ngươi chính là phụ nữ Hầu gia mang từ kỹ viện về?"
Bánh bao nhỏ chắn mặt , ngẩng đầu lên quát:
"Đồ phụ nữ xa, bà im ! Mẫu như ..."
Dù tuổi còn nhỏ, nhưng nó hiểu lời của Cửu công chúa ho gì.
"Dịch nhi, con về , mẫu sẽ đến tìm con ." Ta xổm xuống dỗ dành nó.
" mà..." Nó cảnh giác Cửu công chúa, rõ ràng sợ sẽ bắt nạt.
Ta thì thầm tai nó vài câu, mắt nó sáng lên, gật gật đầu chạy .
Khi ngang qua Cửu công chúa, nó còn quên mặt qu.ỷ trêu nàng .
"Đồ con hoang dạy dỗ, quả nhiên lễ nghĩa."
Rất . Ta vặn cổ tay, xắn tay áo lên.
Nắm lấy tóc nàng, kéo ngã xuống đất:
"Mẹ kiếp, bà đây nhịn ngươi lâu lắm !"
Ta đè lên nàng, đ.ấ.m vài phát:
"Ngươi mới là đồ con hoang dạy dỗ, ngươi mới lễ nghĩa!"
"Tiện nhân! Ngươi dám đánh !"
"Người ! Mau! Ném ả xuống hồ cho !"
Thái giám, cung nữ hoảng hốt hét lên, kéo , đẩy mạnh xuống hồ.