PHÙ KÍNH - 21

Cập nhật lúc: 2025-12-16 04:25:37
Lượt xem: 1,587

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

57

 

Ta bồi Lục Quân Hành nửa ngày,

coi như trả nửa ngày năm xưa

từng giơ đèn dầu chờ .

 

Ngày rời khỏi ngục thất,

giọng khàn đặc phía :

 

“Xin .”

 

Bước chân dừng ,

tiếp tục thẳng về phía ,

từ đây dứt hẳn với quá khứ.

 

58

 

Lục Quân Hành c.h.ế.t .

 

Chiêu Chiêu thu nhặt tro cốt của ,

chôn xuống căn nhà cỏ mảnh đất cháy đen .

 

Người từng căm hận đến tận xương tủy,

đến giây phút cuối cùng của đời ,

vẫn để cho một con đường lui,

cho một nơi thể gọi là nhà.

 

Xong xuôi việc,

và Chiêu Chiêu chuẩn trở về biên thành.

 

Ngay ngày rời ,

bỗng một đoàn chặn xe ngựa.

 

“Chiêu Chiêu? Chiêu Chiêu?

Là con ?”

 

Người phụ nữ đầu

mừng đau,

ánh mắt khóa chặt lấy Chiêu Chiêu,

dám rời nửa khắc.

 

:

 

“Nhất định là Chiêu Chiêu của , nhất định là!

Mẫu thể nhận nhầm cốt nhục của !”

 

Ta thấy hốc mắt Chiêu Chiêu đỏ hoe,

liền đưa tay vuốt mở nắm đ.ấ.m đang siết chặt của con bé.

 

“Đi .”

 

Ta cong môi :

 

“Thế gian , còn thần dụ nữa.”

 

Ta nhấn mạnh chữ cuối cùng.

 

Chiêu Chiêu sững sờ,

từ dám tin

đến mừng rỡ điên cuồng.

 

Cuối cùng, nàng lao tới:

 

“Mẫu !”

 

“Ơi! Ơi! Con của !

Cốt nhục của !

Bảo bối trong tim của nương đây !”

 

Những khác cũng vây quanh:

 

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu,

là phụ đây!”

 

“Đại tỷ! Nhìn !

Đệ cao lên !”

 

Bên đường,

một cặp vợ chồng họ Quý tuổi xế chiều

cảnh ,

kìm lau nước mắt:

 

“Thật quá…

Họ còn tìm con.

Nếu đứa con của chúng năm đó

sống sót khỏi con thuyền ,

chắc cũng lớn từng nhỉ.”

 

Đời vô vàn trắc trở,

một bước lỡ làng,

thể lỡ cả đời.

 

đời cũng lắm chữ duyên.

 

Có duyên,

ắt sẽ còn ngày trùng phùng.

 

59

 

Vì sự việc phát sinh đột ngột ,

nên hôm chúng thể rời .

 

Chiêu Chiêu đổi tên cũ,

gọi là Niên Chiêu Chiêu.

 

Đệ nàng chí khí,

là thần đồng nổi tiếng gần xa.

Lần nhà họ Niên kinh báo cáo công vụ,

nó cũng theo cùng,

tìm xem thể bái một vị danh sư .

 

Ta vui mừng vì Chiêu Chiêu tìm ,

nhưng trong lòng chút trống trải vì sự cô độc của chính .

 

Ở thế giới ,

dường như để thứ gì cả.

 

Ta quyết định một về biên thành.

 

Chưa khỏi thành bao xa,

Chiêu Chiêu cưỡi ngựa lớn đuổi theo:

 

“Nương! Đừng hòng bỏ con !”

 

Ta luống cuống:

 

“Sao con về?

Cha , của con thì ?”

 

“Họ ở phía !”

 

Chiêu Chiêu quăng roi ngựa,

lao thẳng lòng ,

ôm chặt như khi còn nhỏ:

 

“Nương !

Không cho phép bỏ rơi Chiêu Chiêu!”

 

Hốc mắt cay cay,

ôm nàng chặt hơn:

 

“Nương… cũng nỡ.”

 

Xe ngựa dừng một lát,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-kinh/21.html.]

đợi nhà họ Niên đến đủ.

 

Người nhà họ Niên ngại ngùng :

 

“Xin tử,

đừng chê chúng phiền.”

 

Ta lắc đầu:

 

“Đông thì mới vui.”

 

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh.

Chưa bao lâu,

một con bạch mã chặn đường.

 

Lần ,

là vị thiếu niên thiên tử.

 

“Nàng cần nữa ?”

 

Thiên t.ử Chiêu Chiêu.

 

Chiêu Chiêu ngượng ngùng gãi đầu:

 

“Ta chỉ về nhà xem thử thôi.”

 

“Vậy… nàng còn ?”

 

Chiêu Chiêu gật đầu loạn xạ:

 

“Về về về…”

(về cái rắm)

 

Kỳ Trạm dường như nhận sự qua loa ,

ôm nàng thật chặt:

 

“Ta đợi nàng

Ta chuẩn quà cho nàng,

vài ngày nữa sẽ gửi tới.”

 

Chiêu Chiêu tiếp tục gật đầu,

hai má đỏ bừng:

 

“Thôi , đừng ngại ngùng thế,

thoải mái lên nào.”

 

Kỳ Trạm rời ,

Chiêu Chiêu trèo lên xe:

 

“Con còn kinh thành ?”

 

“Ai mà chứ?

Nói chuyện còn bóp giọng,

khó chịu c.h.ế.t ,

con về biên thành!”

 

“Vậy con…”

 

“Con chờ quà thôi!

Hắn hoàng đế ,

chẳng lẽ còn keo kiệt ?”

 

……

 

Bảy ngày ,

khi xe ngựa chở Nhung Nhung đến nơi,

Chiêu Chiêu tức đến suýt bốc khói:

 

“Chỉ thôi ?

Một chút vàng bạc cũng ?”

 

“Có chứ!

Ca ca ,

đây là sính lễ cho tẩu tẩu.

Tẩu tẩu thể dùng Nhung Nhung để đổi!”

 

“A a a!!!

Cái tên khốn đúng là đồ đại ngốc đỏ!”

 

60

 

Ngày Chiêu Chiêu tròn mười tám tuổi,

sự thúc giục của ,

cuối cùng nàng vẫn về kinh thành.

 

Người đến đón nàng,

là Triệu Tu Viễn.

 

Nhiều năm gặp,

phong thái của vẫn như xưa.

 

“Gả cho ?”

 

“Không.”

 

Ta trợn mắt:

 

“Bận lắm, đừng chắn đường.”

 

Vân Thiến là cực giỏi ăn,

mấy năm nay rượu bán chạy vô cùng.

Nàng dứt khoát giao cửa tiệm cho ,

dẫn theo mấy phu quân của

mở rộng thương lộ mới.

 

Bây giờ bận đến mức chân chạm đất,

gì còn thời gian chuyện phiếm với .

 

Triệu Tu Viễn khẽ ,

ngoan ngoãn đẩy xe lăn sang một bên.

 

Mãi đến khi đóng cửa tiệm,

vẫn đầy mong đợi.

 

Ta ho nhẹ một tiếng:

 

“Ờ thì…

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

ngủ chung một giấc ?”

 

Mắt lập tức sáng rực:

 

“Được!”

 

Hồng sa buông xuống,

đôi mắt ướt át của ai đó,

bất giác nhớ đến ngày .

 

“Khóc cái gì?”

 

Ta cúi xuống,

liếm giọt nước mắt .

 

“Ta vui.”

 

Hắn nén thở, :

 

“Còn nàng?”

 

Ta cũng ,

cắn mạnh lên vai :

 

“Ta cũng vui.”

 

-HẾT-

 

Loading...