7.
A Trì, lính cứu hỏa thương khi đang nhiệm vụ, hiện chuyển khoa hồi sức tích cực, do vết bỏng diện rộng, còn cần ghép da nhiều để phục hồi.
Sự việc nhanh chóng lên sóng truyền hình, nhiều cư dân mạng phẫn nộ mắng chửi đám sinh viên vì sự ngu dốt, yêu cầu xử lý nghiêm theo pháp luật.
Thông tin về việc A Trì thương cũng đăng tải lên trang gây quỹ cộng đồng, nhanh đó nhận nhiều khoản quyên góp từ dân khắp nơi.
khi thủ phạm gây cháy còn tìm , thì vụ việc vẫn thể đến kết luận cuối cùng.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát kiểm tra từng khung hình của các video hiện trường lan truyền mạng.
Chỉ cần phát hiện những vật như bật lửa, diêm, họ đều khoanh vùng bằng chứng.
Rất nhanh, họ xác định một nghi phạm.
Tuy , khi chúng hiện trường để tìm thêm manh mối thì phát hiện, đất đai nơi ngọn lửa qua đều hủy hoại , thể phân tích xét nghiệm gì thêm.
Tệ hơn, nhóm sinh viên còn vứt nhiều rác thải, mà khi lửa thiêu, phát sinh nhiều chất hóa học độc hại.
Trong trạm thực nghiệm, lúc đầu vẫn còn vài cây đỗ quyên đỏ may mắn sống sót, nhưng với điều kiện ô nhiễm và đất nhiễm độc như hiện tại, chúng e rằng cũng trụ lâu.
Chúng buộc nhổ mấy cây sống sót , đem đến nơi an , phù hợp hơn để tiếp tục chăm sóc.
Người dân trong làng lo ngại các chất độc hại sẽ theo dòng nước chảy xuống, ảnh hưởng đến nơi họ sinh sống.
Vì , họ tự lên núi nhặt rác ngày đêm nghỉ.
phần lớn trong làng đều là già, thanh niên thì ăn xa cả .
Từ chân núi lên tới đỉnh mất hơn một tiếng, mang theo đủ loại dụng cụ bảo hộ, để tránh hít khí độc khi thu gom rác cháy.
Dưới nắng chói chang, họ vẫn hít bầu khí nồng nặc tro bụi và khói độc, mặc kín trong đồ bảo hộ, chỉ cần lên xuống hai lượt thôi là mồ hôi thấm ướt áo.
Chỉ trong ba ngày, hai cụ già ngã quỵ vì kiệt sức.
Khi chúng đến thăm hỏi, dân làng tức giận đau lòng :
“Chúng nó còn để rác núi, mà rác cháy thì mùi khét cực kỳ hôi, mấy cụ già hít ngã bệnh cả .”
Vì khu vực gần như bệnh viện, điều kiện y tế vô cùng thiếu thốn, nên những lên núi dọn rác phát sốt, nôn mửa vì ngộ độc và mệt mỏi.
Họ còn mang cho xem cả một sọt rác lớn nhặt , đầy tràn đến mức thể đóng nắp .
Thế nhưng đỉnh núi vẫn còn nhiều rác, khi đốt cháy thì hòa lẫn với đất,
những thứ thể phân loại thu gom nổi nữa.
Nhiều già trong làng bật , xoa bóp đầu gối đau nhức vì leo núi nhiều ngày, nức nở:
“Chúng già thế … còn chịu khổ như thế nữa chứ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phong-hoa-dot-nui-ngoi-tu-mot-gong/4.html.]
Họ cầm nước mắt, mà thấy, tim cũng như thắt .
8.
Tổng cục Nghiên cứu Quốc gia cũng ngay lập tức gửi lời chia buồn sâu sắc đến dự án của chúng , đồng thời cam kết sẽ hỗ trợ khôi phục ngôi làng miền núi .
Hiện tại, chỉ còn hai ba cây đỗ quyên đỏ sống sót, nhưng như cũng đủ cho những thí nghiệm tiếp theo.
Trên đỉnh núi bây giờ chỉ là đất cháy đen và rác thải, những cụ già trong làng dọn dẹp suốt bảy ngày liên tiếp mới tạm thời thu gom những đống rác lớn.
nhiều chất độc ngấm đất, khí và cả nguồn nước, âm thầm lan khắp nơi.
Ngọn núi lẽ từ nay còn thích hợp để con sinh sống nữa.
Thế nhưng những già sinh và lớn lên ở đây chắc chắn sẽ rời .
Họ cố chấp bám trụ, ngày ngày cần mẫn dọn dẹp mảnh đất , chỉ mong thể kéo nó trở như thuở ban đầu.
Chúng thì buộc chuyển sang địa điểm khác để tiếp tục thí nghiệm, thể lưu đây quá lâu nữa.
Hạt Dẻ Rang Đường
Trước khi rời , chúng đặc biệt đến bệnh viện để thăm A Trì – lính cứu hỏa thương trong trận cháy hôm đó.
Anh cố nén đau, khẩn cầu chúng bằng giọng khản đặc:
“ dự án của các cô liên quan đến chương trình phục hưng nông thôn. chỉ mong các cô đừng từ bỏ mảnh đất … và đừng từ bỏ ngọn núi …”
Người dân nơi đây nghèo mấy đời, những trẻ ngoài ăn thành công nhưng chẳng ai về, nên dần dà, núi chỉ còn già.
Cả làng từng tràn đầy hy vọng dự án của chúng , mà chỉ vì một nhóm sinh viên thành phố thiếu ý thức, hy vọng thiêu rụi.
Tất cả đều sụp đổ.
Các đồng nghiệp đều lặng lẽ, thở dài :
“Ước nguyện đó, sớm thể thực hiện . Chưa đến việc cải tạo đất, chỉ riêng chuyện thể tiếp tục trồng cây cũng là một dấu hỏi lớn.”
“Nếu đến cả các cô – những tri thức – cũng bỏ cuộc, thì ngọn núi … thật sự sẽ cả thế giới bỏ rơi.”
Một trong nhóm thì thở đầy bất lực:
“Chúng chọn nơi cũng vì môi trường và thổ nhưỡng. Giờ thì ? Một trận hỏa hoạn thiêu trụi tất cả. Đất ô nhiễm, chúng còn thể gì đây?”
A Trì cầm nổi nước mắt.
Trên lưng vẫn còn đầy thương tích, thế mà vẫn cố vùng dậy, định quỳ xuống đất để cầu xin chúng .
Trong chốc lát ai gì.
Không khí nặng nề, lặng ngắt như thể một nỗi bi thương nghẹn trong cổ họng.
Cuối cùng, cũng lên tiếng:
“Chúng sẽ thử … sẽ luôn cách.”