Phò mã của ta rất có đức hạnh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-03-15 14:12:51
Lượt xem: 135
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Tám chiếc quan tài được xếp ngoài sân còn ngay ngắn hơn so với các mỹ nam lúc sáng.
Ta sợ hãi đến mức lùi lại vài bước.
Lâm Tử Thanh đứng bên cạnh mỉm cười lắc lắc cây quạt.
“Công chúa, xin hãy nhanh chóng mời bảy vị công tử ra ngoài thử giường và quần áo mới.”
Giường mới: Quan tài.
Quần áo mới: những tấm vải liệm, chất trên nắp quan tài.
Không có gì ngạc nhiên khi phải chọn một căn phòng rộng rãi, vì một căn phòng nhỏ hẹp sẽ không vừa với chiếc giường mới này.
Ngoại trừ tên nam nhân gan dạ kia, sáu người còn lại đều tình cờ đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh trước mắt liền quỳ xuống đất.
Ta nghĩ sáu người này thật sự vô tội, ta nên bảo vệ họ.
Tuy nhiên, ta chợt phát hiện…
Có vẻ như ngay cả mình ta còn không bảo vệ được.
Bảy mỹ nam.
Tám chiếc quan tài.
Ta bắt đầu run rẩy hỏi.
“Cổ quan tài thừa kia…là cho ai vậy?”
Lâm Tử Thanh dùng quạt gõ nhẹ vào lỗ bên cạnh.
Ta chợt nhận ra rằng cái này hình như lớn hơn những cái khác, giống như là một cái… đôi vậy.
Hắn mỉm cười bước tới, quàng tay qua cổ và dẫn ta đến bên chiếc quan tài đôi.
Ta chui thật chặt vào vòng tay hắn, kiên quyết không đến gần.
“Là phu thê, chúng ta phải sống cùng một cái giường và chế t cùng một huyệt.”
Lại thì thầm vào tai ta; “Ta chỉ muốn chuẩn bị tinh thần trước thôi. Nếu Tô Nhi cùng nằm chung một chiếc giường với ai đó.”
Ta ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp được ánh mắt đầy vẻ điên rồ của anh ta.
“Phu quân, chàng có thể tỏ ra một chút tôn trọng ta không?”
“Chàng đã từ chối ta vô số lần, giờ lại làm ra ta là người vô tâm?”
Hắn ta sửng sốt, sự tức giận và do dự hiện rõ trên khuôn mặt.
Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có vội không”
Ta tự tin nói; “Có”
Dứt lời hắn liền bế ta lên, sải bước trở về phòng ngủ, ném ta lên giường và đè xuống.
Dù có cố gắng thế nào, ta cũng không thể nào thoát ra được, nhưng…
Ta rất mong đợi!
Hắn lo lắng, hắn lo lắng rồi, cuối cùng hắn cũng lo lắng!
“Thả ta ra đi, ta không dám làm ô uế người cao quý!”
Ta cố gắng duy trì cảm giác tức giận giả tạo.
Hắn không nói gì, cúi đầu và bắt đầu hôn ta một cách ngẫu nhiên.
Ta nhanh chóng mất bình tĩnh và lẩm bẩm với hắn.
“A Khánh…A Khánh…”
Hắn cũng thở hổn hển nhưng vẫn tranh thủ hỏi ta.
“A Thanh là ai?”
Trái tim ta như ngừng đập.
"A…A Khánh là…”
"Ừm?"
"Dung... Dung Thanh."
Một tiếng cười khúc khích.
Hắn chợt buông ta ra, đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/pho-ma-cua-ta-rat-co-duc-hanh/chuong-4.html.]
“Nàng mệt thì đi ngủ sớm đi. Đừng đến những nơi không nên đến.”
Ta nằm trên giường ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau cửa.
Ta hiểu rồi.
Cuối cùng ta đã hiểu tại sao hắn từ chối một cuộc hôn nhân viên mãn với ta rồi.
5.
Phu quân thật sự của ta là Dung Thanh
Không phải Lâm Tử Thanh.
Ngay sau khi ta được sinh ra, Lâm Tể tướng đã phải đối mặt với bảy tội ác lớn.
Không lâu sau, phụ hoàng của ta đã kết án tử hình ông và các con trai sau khi họ thất thủ, những người còn lại đều bị đày đến phương bắc xa xôi.
Nhưng ta biết Lâm Tử Thanh vô tội.
Lâm Tể tướng không thiếu những đứa con trai biết làm việc nên luôn cưng chiều đứa con út, mong nó tránh xa phải trái và sống một cuộc sống giàu sang nhàn rỗi.
Tuy nhiên, có quả trứng nào còn nguyên vẹn dưới tổ khi bị lật úp không?
Ta quỳ trước cung điện của phụ hoàng ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng cứu được mạng hắn và cho phép hắn lưu đày đến Lãnh thổ phía Bắc.
Sau đó, để ngăn ta nghĩ đến hắn, phụ hoàng đã ép ta phải thành thân.
Phu quân của ta là một ẩn sĩ tên là Dung Thanh, người vừa mới nhận lệnh nhập ngũ.
Người nam nhân này vốn không muốn làm quan nhưng không chịu nổi lòng tốt và quyền lực của phụ hoàng nên miễn cưỡng đồng ý gia nhập triều đình sau thời gian ba năm chịu tang.
Không ngờ, chưa đầy ba năm thì phụ hoàng qua đời.
Hoàng đệ của ta lên ngôi hoàng đế và ban ân xá cho thiên hạ.
Sau khi ta rời cung tự lập phủ đệ, khi rảnh rỗi ta sẽ lập tức phái người đi tìm tung tích của Lâm Tử Thanh.
Nhưng tin tức gửi về nói rằng hắn ta đang sống ở một thị trấn nhỏ. Khuôn mặt hắn ta liên tục bị đánh roi và khắc chữ, bây giờ gần như không thể nhận ra được hình dạng ban đầu.
Nhưng ta vốn không quan tâm hắn sẽ trở thành thế nào.
Ta chỉ muốn hắn có thể quay lại với ta.
Không phải lén lút, mà phải danh chính ngôn thuận.
Ta bắt đầu lên kế hoạch cho việc này.
Vấn đề đầu tiên là danh phận.
Nếu ta gặp Dung Thanh và đề nghị để Lâm Tử Thanh mang danh xưng hắn, vào triều làm quan và phu quân ta dùm hắn, ta nghĩ hắn sẽ không từ chối việc này.
Vấn đề thứ hai là ngoại hình.
Trong triều chỉ có một ít quan lại từng nhìn thấy Dung Thanh, vấn đề này cũng dễ đối phó, Lâm Tử Thanh cũng không cần quá giống Dung Thanh, tuy nhiên “Dung Thanh” cũng không thể là người bị hủy dung mạo; cũng không thể quá giống “ con trai tội thần Lâm Tử Thanh”.
Sau bao khó khăn, cuối cùng ta cũng tìm được một vị thần y có thể chữa lành làn da và thay đổi diện mạo.
Thật không may, cũng có thể là trùng hợp vị thần y này chính là Hà Gia Tuệ, cũng là một người yêu mến Lâm Tử Thanh.
Khi kế hoạch sẵn sàng, mọi việc đều thực hiện rất suôn sẻ.
Dung Thanh vui vẻ đồng ý, Hà Gia Tuệ cũng không từ chối, Lâm Tử Thanh cũng bằng lòng sự sắp xếp này.
Vì vậy, khi thời gian để tang của Dung Thanh, Lâm Tử Thanh và ta thuận lợi thành thân, Lâm Tử Thang trở thành cũng trở thành Đại Lý tự, chẳng lâu sau lại được thăng làm Đại Lý tự thiếu khanh.
Nhưng giữa chúng ta có một bí mật.
Đó chính là Hà Gia Tuệ.
Trong lúc thực hiện kế hoạch, Hà Gia Tuệ đã thỏa thuận với Lâm Tử Thanh.
Đây là yêu cầu của Hà Gia Tuệ.
Nàng ấy bằng lòng giúp ta nhưng lại đưa ra ba điều kiện:
Thứ nhất, ta không thể để Lâm Tử Thanh biết được ta là chủ mưu của việc này.
Thứ hai, ta không thể để Lâm Tử Thanh biết được, ta cũng biết danh tính thật sự của hắn.
Thứ ba, ta phải đồng ý cho nàng ấy gặp riêng Lâm Tử Thanh vào hàng tháng.
Nói cách khác, nàng ấy hợp tác với ta chỉ để giúp Lâm Tử Thanh thoát khỏi thân phận con trai tội thận, có thể trong sạch vào triều làm quan.
Về việc nàng ấy để cho ta và Lâm Tử Thanh thành thân vì không có thân phận nào tốt hơn là phò mã Dung Thanh.
Nàng ấy cũng muốn bên Lâm Tử Thanh, từ đó tạo ra trở ngại giữa ta và hắn, cũng tạo thêm cơ hội cho nàng ta.
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Tính toán của nàng ấy thật sự rất tốt.
Lâm Tử Thanh nghĩ rằng người ta muốn thật sự là Dung Thanh, nên cho dù có tức giận đến mấy hắn không chạm vào ta.
Ôi trời, lúc lầu thành thần ta không nên tỏ ra mình rất thích “Dung Thanh” , như vậy có thể tốt hơn rồi, biết đâu hắn sẽ dùng thân phận “Dung Thanh” để yêu ta lại từ đầu.
Thật là một sai lầm!
Làm sao bây giờ!