Phò mã của ta không thể lạnh - 16

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:51:15
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

27

 

Sau vụ Vương Giám quỳ cửa phủ, liền mệt đến độ chỉ chui xuống giường mà ngủ cả ngày.

 

sáng hôm , khi còn đang lim dim giường, cô cô đột nhiên kéo rèm:

“Vô Ưu, dậy!”

 

Ta giật :

“Cô cô… trời còn sáng hẳn…”

 

Cô cô ném áo khoác cho :

“Dậy! Có tìm!”

 

Ta cau mày:

“Lại là Vương Giám ?”

 

Cô cô liếc :

“Nếu là , cho quẳng xuống hồ Tịnh Quang .”

 

Ta:

“… Vậy là ai?”

 

Cô cô nhướng mày đầy thâm ý:

“Thôi Yến.”

 

Tim khựng nửa nhịp.

 

Ta còn kịp sửa mái tóc thì cô cô kéo khỏi phòng:

“Nhanh!”

 

Ta chống cự:

“Con rửa mặt!”

 

Cô cô đáp tỉnh bơ:

“Nó thương con đến độ con bôi tro lên mặt nó cũng chịu, rửa gì?”

 

Ta:

“… Cô cô!”

 

lôi mất .

 

Ngoài sân, Thôi Yến đang chờ

 

Hắn quỳ — đúng như dặn. dáng thẳng tắp còn khiến … lo hơn cả quỳ.

 

Trên tay cầm một hộp gỗ thanh trúc.

 

Thấy , lập tức bước lên một bước, kịp nhớ bảo giữ cách, liền dừng ngay.

 

Hắn cúi đầu:

“Vô Ưu… buổi sáng lành.”

 

Ta ho khan:

“Ngươi đến… sớm thế?”

 

“Ta ngủ .”

 

Ta khựng .

 

Cô cô một cái hiểu, liền xoay lưng

“Hai đứa chuyện . Ta pha .”

 

Còn hai

 

Ta hộp gỗ mang theo

“Trong đó là gì?”

 

Thôi Yến mở nắp, bên trong là… những món đồ chơi thô mộc.

 

Con chuột gỗ chạy.

Đèn lồng bé bằng nắm tay.

Mấy con châu chấu bện bằng cỏ.

Và một con thỏ bằng giấy méo đầu.

 

Tim chấn động.

 

Hắn nhẹ:

“Ta tìm … những thứ năm xưa từng cho nàng. Có cái còn, cái hỏng . … đưa cho nàng một nữa.”

 

Ta đưa tay chạm thỏ giấy.

 

Hắn vội :

“Cẩn thận, dễ rách. Nàng mà thích, sẽ cái khác.”

 

Giọng run nhẹ.

 

Ta ngẩng lên:

“Sao ngươi mang đến?”

 

Thôi Yến , ánh mắt trong đến nỗi .

 

“Vì… hôm qua nàng bảo chọn... Ta sợ nàng quên mất từng là gì trong lòng nàng.”

 

Ta mím môi:

“Ta quên.”

 

Hắn lập tức hỏi:

“Thật ?”

 

Ta gật.

 

Hắn như thể trời bỗng sáng cơn mưa.

 

Ta đổi chủ đề để tự cứu khỏi ánh mắt quá tha thiết

 

… ngươi đến tìm sớm như là để đưa mấy thứ ?”

 

Hắn khẽ lắc đầu.

 

“… Không chỉ .”

 

Ta ngơ ngác:

“Vậy còn gì?”

 

Hắn hít sâu một , như lấy hết dũng khí:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pho-ma-cua-ta-khong-the-lanh/16.html.]

“Ta đến để… nộp sính lễ.”

 

Ta suýt ngã khỏi ghế:

“Cái gì?!”

 

Thôi Yến đỏ hết cả tai:

“… Là sính lễ thật.”

“Không dùng quyền thế ép nàng.”

“Không nhờ Thánh thượng can thiệp.”

“Không dựa gia thế.”

“Chỉ dùng những gì .”

 

Hắn mở nắp hộp thứ hai mà để ý.

Bên trong là:

— Một cuốn sách tự chép.

— Một miếng ngọc giản bình thường, loại quý giá.

— Một dây chuông nhỏ buộc bằng tơ.

 

Hắn :

“Ta nàng thiếu vàng bạc, thiếu vật quý. Cho nên đưa thứ… chỉ thể đưa. Chữ chép. Ngọc khắc. Chuông tự buộc từng mối.”

 

Rồi như thể chỉ cần từ chối thôi, sẽ khụy xuống tại chỗ:

“Vô Ưu… cưới nàng bằng chính đôi tay .”

 

Ta bật , vì chê, mà vì… cảm động đến mức để

 

Ta hỏi:

“Ngươi mấy thứ … suốt đêm?”

 

Hắn gật.

“Ta ngủ… vì xong khi mặt trời mọc.”

 

Ta chống tay lên trán:

“Thôi Yến… Ngươi g.i.ế.c bằng cách ?”

 

Hắn hoảng:

“Không! Ta tuyệt đối —”

 

Ta vẫy tay:

“Ý là… ngươi khiến tim loạn cả lên.”

 

Hắn đơ như tượng.

 

Rồi từng chút một, đôi mắt sáng lên:

“Vậy… là… nàng…”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ta che mặt:

“… Ta gì hết.”

 

Hắn lập tức rúm :

“Ờ… hồ đồ…”

 

đuôi mắt vẫn cong như nén nổi vui mừng.

 

lúc , cô cô bưng , hộp sính lễ. Nhìn những món đồ mộc mạc. Rồi Thôi Yến.

 

Cuối cùng cô cô gật đầu:

“Được.”

 

Ta giật :

“Cô cô! Người đồng ý cái gì?!”

 

Cô cô tỉnh bơ:

“Ta đồng ý con. Con mà lấy , lấy.”

 

Ta nghẹn:

“… Cô cô!!!”

 

Thôi Yến mặt đỏ như phơi nắng suốt một ngày:

“Thần… dám…”

 

Cô cô khoát tay:

“Nói đùa.”

 

Rồi cô cô thẳng :

“Vô Ưu, con còn định thử đến bao giờ?”

“Có vì con mà cả đêm ngủ, chỉ để sáng nay đem chút lòng thành đến cửa phủ. Con tìm thật lòng hơn thế nữa ?”

 

Ta bối rối cúi đầu.

 

Cô cô thở :

“Con cần trả lời ngay. đừng để chờ đến nỗi… héo cả trái tim.”

 

Ta khẽ đáp:

“… Con .”

 

Khi tiễn Thôi Yến cửa phủ.

 

Hắn một lúc lâu mới :

“Vô Ưu.”

 

Ta :

“Ừ?”

 

Hắn nuốt một ngụm khô:

“… Nàng cứ từ từ nghĩ. Ta giục. mỗi sáng… đều sẽ đến.”

“Không đến để quỳ.”

“Không đến để giành.”

“Chỉ đến để… nàng nhớ đến .”

 

Ta hỏi:

“Ngày nào cũng đến ?”

 

Hắn gật, nhỏ giọng:

“… Ngày nào cũng thấy nàng.”

 

Ta , che má:

“… Đi .”

 

Hắn nhẹ — nụ khiến cả run lên.

 

“Ta .”

 

“Ngày mai… đến.”

 

Loading...