Phó bản kinh dị phần 4: Thân phận nhân viên phục vụ tàu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-06 12:10:48
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Đếm ngược 1 ngày trước khi tàu rơi.
12 giờ đêm nay là thời điểm tàu rơi, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách sống sót và đến được thành phố G.
Càng gần ngày ch.ế.c, tình trạng ch.ế.c của đám quái vật trên tàu càng rõ ràng.
Tàu càng lúc càng lạnh, ngoài cửa sổ gió cát hoành hành, phong cảnh ảo dần hoang vu.
Nghĩ đến cái ch.ế.c tối nay, tâm trạng mọi người dường như cũng dần trở nên nặng nề u ám.
Hôm nay hộp nguyên liệu cho ra cà tím, lòng mỡ, thịt nạc, nấm đùi gà.
Tôi ngồi xổm rửa và thái nguyên liệu, nghĩ về thực đơn hôm nay.
Bệnh nhân quái vật Lý Quân vui vẻ đến bếp sau phụ việc, nhiều quái vật cũng đến toa ăn từ sớm ngóng chờ.
"Hê hê, hôm nay là bữa cuối của chúng ta rồi, tôi phải ăn nhiều vào!"
"Bữa cuối..."
Dương Tiểu Sơn nói điều kiện miền Tây rất khó khăn, trên núi gió tuyết rất lớn, anh ấy canh gác hay đói...
Tôi thở dài, đếm số tiền kiếm được từ bán cơm hộp sau khi lên tàu, 10.000.
Rồi đặt hàng các loại nguyên liệu trong cửa hàng.
Ăn một bữa thịnh soạn đi, coi như tiễn đưa những người xây dựng miền Tây này.
Thịt bọc bột chiên giòn ngoài mềm trong, lòng mỡ xào béo không ngấy, gà đinh cung đình cay thơm ngon, xương hầm sốt mềm mịn, thịt viên sốt đỏ nước sốt đặc sánh, thịt lợn hầm miến mềm rục thơm lừng...
Thêm vài món rau cân bằng dinh dưỡng, nấm đùi gà xào khô, măng tây xào dấm, măng tươi mộc nhĩ lạc rang, khoai tây sợi ớt nhọn...
Đồ ăn nóng hổi bày đầy cả tàu, sưởi ấm trái tim lạnh giá của đám quái vật.
"Buffet 8 tệ không giới hạn, mọi người ăn thoải mái."
Tôi đặt hộp thu tiền bên cạnh khay thức ăn, thông báo tin vui này với mọi người.
Đám quái vật không tin nổi đồng thanh reo hò, tàu lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Ở đây có nhân viên y tế, có giáo viên nhân dân, có gia đình nghiên cứu khoa học...
Họ đi lại giữa các toa vừa ăn vừa trò chuyện, bàn luận về tương lai tươi sáng khi tham gia xây dựng, cười vui vẻ hòa thuận.
Họ kiên định, không sợ hãi, tỏa sáng.
Tôi cũng bưng hộp cơm sắt, vừa ăn cơm vừa nhìn những khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc này.
Trưởng tàu cũng bưng hộp cơm, gần gũi ngồi xổm với tôi bên cửa tàu.
Tôi lặng lẽ nhích sang bên vài bước, cúi đầu cắn một miếng lòng mỡ xào.
Hắn cũng lặng lẽ nhích về phía tôi vài bước, bưng xương hầm sốt húp một ngụm lớn ăn ngon lành.
"Ngươi thấy (nhai nhai nhai) bọn quái vật chúng ta thế nào (nhai nhai nhai)?"
Tôi gắp một đũa măng tươi mộc nhĩ cho vào miệng, trả lời không rõ ràng.
"Các người (nhai nhai nhai) rất tốt (nhai nhai nhai)..."
Đây không phải lời đối phó, mà là lời thật lòng.
Từ phó bản làng hoang đầu tiên, đến phó bản bệnh viện thứ hai, đến phó bản mẫu giáo thứ ba, rồi đến phó bản tàu hỏa bây giờ.
Những quái vật tôi gặp đều rất tốt, khi còn sống đều là người tốt.
Trưởng tàu cắn một miếng thịt viên sốt đỏ mềm mịn, nước sốt đậm đà chảy từ khóe miệng.
Hắn lấy khăn giấy ưu nhã lau lau, ngừng ăn bí hiểm nhìn tôi.
"Ngươi có biết thế giới quái vật từ đâu ra không?"
Ngửi thấy mùi tin động trời, tôi lập tức cũng đặt hộp cơm xuống, lặng lẽ nhích chân lại gần.
"Những linh hồn đáng lẽ phải xuống âm phủ này, đều đã giao dịch với Ngài ấy."
"Mọi người tự nguyện ở lại thế giới quái vật làm NPC phó bản kinh dị, một quái vật đổi lấy một suất chơi game cho người chơi sắp ch.ế.c."
"Chúng tôi ch.ế.c rồi thì ch.ế.c, cứu được người nào hay người đó, hê hê."
"Nói những điều này không phải tôi tự khen, chỉ là, chỉ là muốn tìm người nói chuyện..."
Nói vài câu ngắn gọn xong, hắn lại cúi đầu chăm chú ăn gà đinh cung đình cay nóng mềm mịn.
Tôi nhai thịt bọc bột chiên chua ngọt giòn thơm trong miệng ngẩn người.
Lời của Lâm Dao trong phó bản bệnh viện lại vang bên tai: "Đừng sợ, anh ta là quái vật tốt."
Thịt trong miệng đột nhiên không còn thơm nữa, có chút khó nuốt.
Trần Dương và Cao Minh, Thư Thu, Lâm Dao, Mục Cảnh, Dương Đại Sơn, đám trẻ mẫu giáo, Tần Kiêu, và cả toa tàu nhân viên y tế, giáo viên nhân dân, nhà nghiên cứu khoa học tận tụy cống hiến bản thân...
Từng khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, như thể những lúc ở bên họ vẫn còn là hôm qua.
Những người này rõ ràng đều là người rất tốt, rất tốt.
Tôi nhớ đến hạnh phúc và mãn nguyện của họ khi nếm thức ăn, nhớ đến lời chúc phúc và không nỡ của họ khi chia tay.
Có thể giúp mọi người bớt đau khổ, có thể cho mọi người nếm lại vị đồ ăn sau khi ch.ế.c, thật tốt.
Hơi nước trắng đục làm ướt khóe mắt, hộp cơm trong tay dần mờ đi.
Lúc này một vé tàu đơn sơ đột nhiên đưa đến trước mặt tôi, nhẹ bẫng.
Tôi lau lau mắt, không hiểu nhìn sang trưởng tàu bên cạnh đang thản nhiên cúi đầu ăn măng tây xào dấm với cơm.
Hắn ho ho, hắng giọng.
"Đây là thù lao ba ngày nay ngươi nấu cơm thơm cho chúng ta."
"Ban đầu chỉ định đưa ngươi xuống tàu, nhưng theo yêu cầu của đông đảo quần chúng quái vật, tặng ngươi vé chuyển tàu này."
"Chuyển tàu đến thành phố G, phụ thu 389 tệ phiền ngươi bổ sung."
Trưởng tàu công việc là công việc đưa găng tay trắng ra, thu tiền lẻ từ tay tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pho-ban-kinh-di-phan-4-than-phan-nhan-vien-phuc-vu-tau/chuong-5.html.]
Rồi hắn như cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ thở phào một hơi dài, không ngừng nghỉ bưng hộp cơm về bàn ăn thêm đồ thêm cơm.
"Trời quái ơi, để tôi ít xương hầm sốt với!"
"Trưởng tàu, ai đến trước được trước, chúng tôi không khách sáo với ông đâu!"
"Tôi xin các người, khách sáo chút đi!"
10.
11 giờ 30 phút tối, chuyến tàu không bao giờ dừng này lại một lần nữa dừng ở sân ga trước khi sắp rơi.
Tôi đẩy chiếc xe đẩy giữ nhiệt vô hạn đó, từng bước từng bước xuống tàu dưới ánh mắt của mọi người.
"Hu hu hu hu, từ nay tôi không được ăn đồ cô nấu nữa, buồn quá!"
"Tạm biệt nhé~ đầu bếp Phạm Hương."
"Chúng tôi rất thích đồ ăn cô nấu, thơm quá!"
"Chúc cô sớm tìm được mẹ mất tích, đoàn tụ với gia đình."
Đám quái vật không xuống được tàu, đều đồng loạt áp mặt vào cửa kính trong suốt vẫy tay tạm biệt tôi.
Dù trên mặt họ đầy vết thương ghê rợn, nhưng vẫn không che được nụ cười ấm áp tràn ra trong đêm khuya.
8 giờ sáng hôm sau, tất cả sẽ được làm lại từ đầu.
Sau khi chịu đựng nỗi đau rơi xuống ch.ế.c, họ vẫn sẽ tỉnh dậy trong thế giới quái vật lạnh lẽo để bắt đầu vòng tuần hoàn mới.
Còn tôi cũng sẽ bước lên chuyến tàu mới đến đích, hướng về tương lai không có họ.
11.
8 giờ sáng ngày thứ nhất, loa sân ga vang lên.
"Tàu K418 sắp vào ga, hành khách đi tàu vui lòng mang theo hành lý, xếp hàng lên tàu trật tự."
Một đám bóng người quen thuộc ùn ùn từ ga tàu đổ ra.
Họ đeo những hành trang nặng nề, mặt rạng rỡ phấn khích, vui vẻ hớn hở lên tàu.
"Đợi tôi đến trường, nhất định sẽ dạy trẻ em vùng núi thật nhiều sách vở."
"Có trạm y tế của chúng tôi, dân làng ốm đau sẽ có chỗ đến."
"Lần này bám rễ trong sa mạc, dự án tên lửa nhất định sẽ thành công lớn!"
Trong ánh mắt họ tràn ngập nụ cười sống động vô cùng, kiên định, không sợ hãi, tỏa sáng.
Tôi đẩy xe đẩy nhỏ, đứng bên lối lên tàu cười tít mắt bắt đầu rao bán.
"Cơm hộp đây, cơm hộp thơm phức đây!"
"Bánh bột nhân thịt lợn dưa cải, mì trộn trứng ốp la hành phi, bữa sáng nóng hổi ra lò!"
"Toàn bộ miễn phí, đi qua không nên bỏ lỡ!"
Đám quái vật đang vội vã lên đường dừng bước, bị mùi thơm quyến rũ này níu chân.
Bánh bột nhân thịt lợn dưa cải tròn căng, nhân thịt tươi ngon, dưa cải giòn ngọt khai vị.
Chấm một đĩa nước tương dấm, cắn một miếng lớn, ngon tuyệt.
Hành cắt khúc xào lửa nhỏ đến giòn, nấu ra dầu hành hòa với nước sốt rưới lên mì sợi nhỏ tự làm đã luộc chín.
Một trộn, hương vị thơm ngon của dầu hành thấm vào sợi mì.
Bữa sáng kết hợp bánh bột với mì trộn dầu hành nghe đã khiến người ta không nhịn được thèm ăn, muốn ăn vài miếng thật lớn.
Dù trên đời không có bữa sáng miễn phí, nhưng đám quái vật vẫn không nhịn được.
Họ lần lượt kéo hành lý, lịch sự và trật tự xếp thành hàng dài trước xe đẩy.
"Ông chủ, tôi nhìn là biết bữa sáng này ngon rồi, thích quá, hê hê."
Người lính biên phòng Lâm Tiểu Đông thật thà gãi đầu, vui vẻ cảm ơn.
"Đại Tráng, con xem xe đẩy của cô bé này giống của con quá."
Lão quái vật kiêu ngạo và con trai Đại Tráng bưng hai phần ăn sáng, ngạc nhiên sờ sờ xe đẩy giữ nhiệt vô hạn của tôi.
"Dì nhìn cô ấy quen quen, trông giống người phụ nữ điên gặp trước đây..."
"Có hơi giống."
Bệnh nhân quái vật Lý Quân và trưởng khoa y tá trung niên thò đầu ra thò đầu vào, thì thầm về tôi.
Y tá quái vật mặt tròn, cô giáo Tiểu Cầm, Trần Tiểu Hải và các quái vật khác cũng đến, lịch sự nhận bữa sáng và chào tạm biệt tôi.
Khách hàng cuối cùng của tôi là trưởng tàu.
Hắn mặc áo quân phục dày, đeo găng tay trắng nhận hộp cơm từ tay tôi, khuôn mặt nghiêm nghị nở nụ cười.
"Chúc ngươi mọi sự thuận lợi."
Tôi gượng cười, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi hắn lại.
"Tàu K418 không thể dừng sao? Chỉ cần không chạy về phía trước sẽ không rơi..."
Trưởng tàu dừng bước, kính chào đám quái vật trên tàu, lắc đầu.
"Chỉ cần có thể bị kéo vào thế giới quái vật giao dịch với Ngài ấy, không mắc chứng mất hồn, đều có chấp niệm rất sâu."
"Chấp niệm của họ là xây dựng miền Tây."
"Gió cát ở đó rất lớn, không thấy rõ phong cảnh xung quanh, chỉ thấy lá cờ rực rỡ bay phấp phới."
"Tàu ta có thể dừng, nhưng trái tim họ hướng về Tổ quốc không bao giờ dừng lại."
"Đó mới là, chuyến tàu không bao giờ dừng."
Tàu khởi động, phát ra tiếng còi dài, bỏ tôi lại phía sau xa xăm.
Tôi nắm vé chuyển tàu đến thành phố G, bước về một hướng hoàn toàn khác.
Tàu K418, không bao giờ dừng nghỉ.
"Chúc mừng người chơi Lê Oản vượt qua thành công phó bản tàu vô tận cấp S, phần thưởng: một lần quay vòng may mắn."