Phó bản kinh dị phần 1: Thân phận chủ quán ăn đầu làng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-06-03 11:09:15
Lượt xem: 130
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10.
Nhìn những sinh vật kỳ dị đang chăm chú ăn uống ở quầy, tôi có cảm giác như mình đã quay trở lại tiệm ăn ở thế giới thực vậy.
Tiệm ăn nhỏ nhà họ Lê do ba tôi mở, đó là nhà của chúng tôi.
Mẹ tôi qua đời trên bàn mổ khi tôi 5 tuổi, để trả nợ viện phí, nhà cửa cũng phải bán đi.
Nhờ sự giúp đỡ của người thân, lão Lê thuê một quầy nhỏ, bán từ bánh mì kẹp thịt đến đồ nướng rồi đến bữa sáng ngoài phố.
13 năm mưa nắng, cho đến khi tôi thi đại học xong năm nay, ông mới dành dụm đủ tiền mua được một cửa tiệm nhỏ.
Tưởng rằng cuộc sống tốt đẹp của hai cha con sắp đến, nào ngờ...
May mắn là khi tai nạn xảy ra lão Lê không có trong bếp, chỉ là không biết ông có chịu đựng nổi sự thật về việc tôi biến mất không.
Vài giọt nước mắt trong suốt rơi xuống bếp lò, lập tức bốc hơi mất.
Ngay lúc đó, một xấp tiền đỏ được nhét chắc nịch vào tay tôi.
Tần Kiêu thỉnh thoảng lượn lờ bên cạnh những sinh vật kỳ dị, cho đến khi thu xong tiền bữa sáng mới quay lại.
Thấy tôi không rõ lý do gì mà tâm trạng sa sút, anh ta không nhịn được giơ tay gõ vào gáy tôi.
Sinh vật kỳ dị không khóc, chỉ có con người mới khóc.
Anh ta lặng lẽ nghiêng người che chắn tầm nhìn của những sinh vật kỳ dị xung quanh, ánh mắt lướt qua mặt tôi.
"Những người bị kéo vào thế giới kỳ dị đều có nỗi ám ảnh sâu sắc."
"Cái gì?"
Tôi luống cuống dùng tay áo lau mặt, giả vờ dính tro bếp.
Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt bình thản của Tần Kiêu, anh ta lạnh nhạt chỉ về phía thực khách.
"Cao Viễn và Trần Dương sinh thời là lính cứu hỏa, ch.ế.c trong biển lửa, nỗi ám ảnh của họ là một cặp mẹ con không cứu được."
"Lý Đại Hải gặp tai nạn xe khi đi giao thịt lợn ở nông thôn, nỗi ám ảnh của anh ta là những đứa con đang chờ cơm ở nhà."
"Bà Lê là trưởng khoa điều dưỡng đột tử do làm việc liên tục để cứu bệnh nhân, nỗi ám ảnh của bà là những bệnh nhân đó."
"Nhưng ở lâu trong thế giới kỳ dị, những nỗi ám ảnh đó cũng dần bị lãng quên."
"Tệ nhất là, dần dần mọi người quên cả danh tính của mình..."
"Còn anh? Nỗi ám ảnh của anh là gì?"
Tần Kiêu nói một hơi rất nhiều lời, đây là những câu dài nhất tôi từng nghe từ khi gặp anh ta.
Bình thường anh ta có vẻ thờ ơ với mọi thứ, không ngờ lại rất am hiểu về quá khứ của những sinh vật kỳ dị.
Tôi cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của anh ta, vội vàng đi thu dọn bát đũa thừa trên quầy.
Nỗi ám ảnh ư? Có chứ.
Ba tôi, ông ấy vẫn đang đợi tôi.
Sau khi ăn sáng xong, thực khách lần lượt rời đi, Tần Kiêu cũng kết thúc việc làm thêm để tiếp tục làm NPC đi thu hoạch mạng người chơi.
Sau khi thu dọn quầy, tôi phát hiện trong rây còn sót lại vài viên hoành thánh tròn căng.
Để không lãng phí, tôi cũng nấu cho mình một bát hoành thánh nhân thịt rau tần ô để nếm thử.
Món ăn hôm nay có vẻ ngon hơn hôm qua, tôi chợt nhớ đến thuộc tính mới tăng thêm khi nâng cấp dụng cụ nấu ăn hôm qua.
Độ ngon +10%, hóa ra thật sự có tác dụng.
Vậy nếu tiếp tục nâng cấp, độ ngon có tiếp tục tăng không?
Đang nghĩ vậy, thông báo hệ thống bỗng hiện ra.
[Tay nghề nấu ăn của người chơi nhận được sự công nhận của 50 sinh vật kỳ dị, bạn có muốn dùng 500 điểm để nâng cấp dụng cụ nấu ăn thiên phú không?]
Tôi vui mừng nuốt hoành thánh trong miệng, giơ tay nhấn xác nhận.
[Đạo cụ thiên phú: Bộ dụng cụ nấu ăn hạng D (có thể nâng cấp), làm ra món ăn mà sinh vật kỳ dị cũng có thể thưởng thức, độ ngon +10%, xác suất thanh tẩy 10%]
Thuộc tính mới xuất hiện khiến tôi hơi bối rối.
Thanh tẩy? Thanh tẩy cái gì?
11.
Vào buổi chiều ngày thứ ba, một cơn bão đang âm thầm hình thành.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đang thảo luận sôi nổi về những lời của Tần Kiêu.
Bỗng nhiên, có khán giả tinh mắt phát hiện ra động tĩnh ở góc làng.
Đó là một trong ba người chơi còn sống sót, anh ta chống chọi với khí lạnh trở về nhà từ trong đêm tối, trong tay cầm một thanh đao dài - đạo cụ thiên phú.
Và điểm mà anh ta vừa lén lút dò xét chính là quầy hàng nhỏ trước cửa nhà tôi.
Mọi người đều có những phỏng đoán đen tối, cùng nhau bùng nổ thảo luận.
[Tân thủ xong rồi, cuộc tàn sát giữa người chơi đã bắt đầu.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/pho-ban-kinh-di-phan-1-than-phan-chu-quan-an-dau-lang/chuong-4.html.]
[Trong game kinh dị, không chỉ có sinh vật kỳ dị đáng sợ, đôi khi lòng người mới là thứ đáng sợ nhất.]
[Món ăn của cô ấy có thể đánh động NPC kỳ dị, nhưng không thể chặn được thanh đao của đồng loại.]
[Phải làm sao đây, có ai có thể giúp thông báo cho Tiểu Lê không! Tôi có thể trả tiền, bao nhiêu cũng được!]
[Fan cuồng tân thủ phía trên chắc lần đầu vào phòng phát sóng trực tiếp phải không, sao cứ nói những lời ngớ ngẩn vậy.]
Mọi người cười nhạt không để tâm, chỉ nhẹ nhàng mở một canh bạc.
Trong trò chơi này, rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng?
12.
Đúng 7 giờ sáng ngày thứ tư, trời mưa trong làng, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tần Kiêu vẫn chưa đến làm, tôi một mình ôm mấy thùng đồ ăn dựng quầy lên.
Trong lúc cúi người ngẩng đầu, bỗng một thanh đao dài xé gió c.h.é.m về phía cổ tôi.
"Ha ha ha, dụng cụ nấu ăn thiên phú của ngươi là của ta rồi..."
"Bùm!"
Thanh đao hạng B bị đập vỡ mạnh, rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ giòn.
Tôi lạnh lùng mở lá chắn hạng A mua với giá đắt từ thương thành, đẩy hắn ra xa ba mét.
Doanh thu ba ngày cộng lại là 2500, nâng cấp dụng cụ nấu ăn thiên phú tốn 600 điểm, mua nguyên liệu gia vị tốn 100 điểm, còn lại 1800 điểm.
Lá chắn tốn 200 điểm mỗi lần mở rất đắt, người chơi thường không mua.
Nhưng tôi không phải người chơi thường, tôi là đầu bếp tân thủ một đòn là ch.ế.c.
Tên người chơi kia lập tức đứng sững tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt bùng lên sát ý.
Sau khi vũ khí biến mất, hắn định đánh tay không, nên nhìn tôi chằm chằm như hổ rình mồi.
Đang lúc tôi chuẩn bị tiếp tục dùng điểm đổi đạo cụ từ thương thành, một đôi tay trắng lạnh từ phía sau hắn đưa ra.
"Ngươi là người chơi, ngươi đã lộ rồi."
Tần Kiêu mặt không cảm xúc xách cổ áo tên đó, từng bước lôi vào sâu trong con hẻm bên cạnh.
Tiếng kêu thảm thiết bỗng vang lên, tay tôi đang bê ghế khựng lại, rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc.
[Số người còn sống trong phó bản: 2]
Mưa phùn bay bay rơi xuống, xóa nhòa mùi tanh trong không khí.
Nửa giờ sau, Tần Kiêu quay lại như không có chuyện gì.
Tiếp đó, những dân làng kỳ dị cũng lần lượt từ bốn phương tám hướng xuất hiện.
Họ xếp hàng ngăn nắp, đội mưa ngóng nhìn vào thùng đồ ăn.
"Chủ quán, hôm nay ăn gì vậy?"
"Mưa lạnh quá, muốn ăn gì đó nóng hổi."
"Thời tiết xấu là tôi muốn ch.ế.c, trừ khi được ăn đồ của chủ quán Lê!"
"Này, anh vốn đã ch.ế.c rồi mà."
Những sinh vật kỳ dị có cái ch.ế.c khác nhau, nhưng nghĩ đến việc sắp được ăn đồ ngon, họ đều lộ ra nụ cười có thể gọi là hạnh phúc.
Tôi mỉm cười, mở nắp thùng giữ nhiệt.
Trong tích tắc hơi nóng tỏa ra, mùi thơm quyến rũ chui vào mũi mọi người.
Chiều hôm qua tôi đã thấy mây đen dày đặc, trời sắp mưa.
Nên đã ra cuối làng bắt ốc bươu, tôm, còn câu được mấy con cá.
Hái mấy nắm lá tía tô trong vườn, tìm thấy ít tiêu và măng muối trong những lọ hũ trong bếp.
Mua chút dạ dày lợn và đậu phụ từ thương thành với mấy chục điểm.
"Tôi muốn một phần canh dạ dày gà tiêu, một phần ốc bươu xào lá tía tô!"
"Tôi muốn canh cá diếc đậu phụ và tôm rang cay!"
"Tôi muốn tất cả, mỗi thứ một phần!"
Ở lâu trong thế giới kỳ dị không có cảm giác, giờ được nếm mùi vị, những sinh vật kỳ dị đều ăn uống như điên.
Canh dạ dày gà tiêu thơm ngon đậm đà, dạ dày giòn dai, nước dùng màu trắng sữa, ngon miệng lại ấm bụng.
Trong canh cá diếc đậu phụ, cá mềm ngọt, đậu phụ mềm mịn, một ngụm vào miệng an ủi tâm hồn.
Tôm rang cay nồng thơm ngon, ốc bươu xào nước sốt đậm đà thịt mềm, dư vị vô tận.
Nếu là người, chắc ăn xong những món này, toàn thân sẽ toát mồ hôi, ấm áp lên.
Nhưng những sinh vật kỳ dị dường như không để ý điều đó, chỉ chăm chú thưởng thức từng món ngon trước mắt.
Tôi bán từng đĩa, từng bát một.
Bỗng nhiên, hai luồng sáng trắng lóe lên trong màn mưa.