Con đường dường như điểm kết thúc.
Trong đêm tối, bên đường dần dần xuất hiện một thứ lấp ló như bóng .
Bọn họ dường như đang tiến về một phương hướng cố định, Linh Tuyết cũng giảm tốc độ, theo đám sắc mặt tái nhợt .
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đại Vĩ: "Họ ?"
Linh Tuyết: "Chị cũng ."
Lại về phía , dân tụ tập bên đường ngày càng nhiều, đoạn đường phía dần dần thu hẹp , một cái bóng to lớn bấp bênh lảo đảo đường, như thể trong khoảnh khắc tiếp theo nó sẽ sụp đổ.
Hai theo cái bóng to cao che phủ bầu trời và đồng thời thốt lên lời tục tĩu!
"Đ*t!"
"Tại là loại cầu nữa?!"
Cái bóng đung đưa treo cao cách đó xa, chính là một cây cầu khác tạo thành từ vô x.ác !
"Xông lên, nhanh, mau xông lên!"
Nhìn thấy cây cầu x.ác khổng lồ sắp đổ sập về phía , Đại Vĩ dùng dây an trói chặt và hai x.ác ch/ết với , đó là gập hết tứ chi và nhắm chặt đôi mắt!
Linh Tuyết thể trốn thoát, chỉ thể đạp ga hết cỡ, hất tung vô x.ác ch/ết và chạy qua địa ngục trần gian trong một phút chốc!
Trong lúc nhất thời, Đại Vĩ cảm thấy cơ thể d.a.o động một chút, những bóng đen đủ sắc đỏ như m.áu nhanh chóng lướt qua mắt , chỉ thể ngừng hét lên giữa sự sợ hãi.
Sau khi chạy nước rút liên tục trong một quãng thời gian, chiếc xe địa hình dần dần giảm tốc độ.
"Qua hết ?" Linh Tuyết phía hỏi, giọng điệu cô khá bình tĩnh, chỉ là chút run rẩy.
Sau khi vượt qua cầu , con đường phía vắng tanh, vẫn tối tăm và thấy bóng .
Vô tình liếc về phía , Đại Vĩ đột nhiên hoảng sợ hét lên: "Không, đừng dừng ! Tăng tốc! Mau tăng tốc !"
Hai đồng thời thấy ảnh bám chặt ở xe, Linh Tuyết bực bội hét lên: "Lại thêm cái quái gì nữa !”
Thân hình đó béo tròn và mập mạp, bám chắc mép xe địa hình, đầu đội chiếc khăn xếp quen thuộc, Đại Vĩ nhanh như chớp hồi tưởng .
"Mẹ kiếp! Là vợ của Đông Cường! Cô theo xe để gì, truy sát chúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phien-live-tro-choi-ga-cho-quy/chuong-28-hang-dong-sau-hut-cuoc-tron-chay-dam-m-au.html.]
"Phí lời! Đến để mời chúng ăn cơm chắc?"
Linh Tuyết lập tức tăng tốc. Lúc , xe địa hình gia tốc lên đến 100km/giờ, khung xe vì địa hình gồ ghề mà bắt đầu lắc lư.
Đại Vĩ vẫn đang gấp rút thúc giục cô: "Không ! Nhanh nữa lên! Ả sắp bắt kịp , á á á á á..."
"Không , nhanh hơn thì xe sẽ lật!"
Nữ quỷ hiển nhiên sợ tốc độ vật lý như , ả vẫn chậm rãi vươn phần của , nắm lấy một nửa cơ thể của Đại Vĩ, đột nhiên Đại Vĩ cảm thấy chân trái của đau như xé!
"Ahhh… chân của em —"
Chỉ thấy một tia sáng lóe lên, một bóng gầy gò lao , đánh văng nữ quỷ khỏi xe!
Qua gương chiếu hậu, cô thấy hai bóng nhợt nhạt lẫn , vật lăn lộn đường, phát tiếng rít giống tiếng , dần dần biến mất khi cách ngày một tăng lên.
Tốc độ xe địa hình dần dần chậm , Đại Vĩ tháo dây an và lau qua khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh.
Trong nhất thời, hai ai lời nào.
Một lúc lâu , Đại Vĩ khó nhọc mở lời: “Em hối hận… Em thậm chí còn thời gian để lời tạm biệt với cô .”
Cậu mở bức ảnh ma bọc trong một vòng dây đăng ten. như dự đoán, bên trong trống rỗng và trở thành một khung ảnh bình thường như bao khung ảnh khác.
Xe từ từ dừng bên đường, hai chuyển th/i th/ể khỏi xe, đó lấy lễ vật chuẩn sẵn đó, từng chút một đặt lên th/i th/ể còn sự sống.
Đại Vĩ hét lên một tiếng.
Cô thấy th/i th/ể nữ còn đầy đặn và ẩm ướt từ từ vỡ vụn, dần dần tan thành vũng m.áu.
Tro tàn về trò tàn, cát bụi về cát bụi, linh hồn và thể x.ác của cô cuối cùng đều tiêu diệt cùng .
Linh Tuyết im lặng đốt lửa, ném quần áo, tóc và móng tay còn sót của th/i th/ể nữ lửa. Tiếp theo đó, cô cố gắng kéo th/i th/ể còn , nhưng sắc mặt đổi.
"Khụ, khụ."
Người mặt đất từ từ dậy.
Anh vén mái tóc ướt , để lộ khuôn mặt hảo.