17
Tối đó, Cố Thời Xuyên không về. Mấy cô y tá chăm sóc tôi buôn dưa lê ngoài cửa.
Họ bảo, trong tiệc đính hôn, Cố Thời Xuyên chiếu một đoạn clip dài ngoằng về Lộc Dữ. Lộc Dữ gian lận học thuật, sụp đổ hình tượng học bá. Lộc Dữ vì vai diễn mà ngủ với đủ loại người. Cái mác thanh thuần bấy lâu tan tành mây khói.
Trong clip còn vạch trần việc Lộc Dữ ghen tị với em gái song sinh, đẩy em sang trại tâm thần chui bên trời Tây, hành hạ suốt ba năm trời.
Khách khứa nhốn nháo. Lộc Dữ váy áo lộng lẫy, bị người ta đè nghiến mặt xuống đất, trơ mắt nhìn clip bị phát tán trên mạng, khóc không ra hơi.
Đến khuya, clip mẹ tôi đi khách bị tung lên. Bằng chứng bố tôi trốn thuế cũng bị nộp cho cơ quan điều tra. Lộc gia sụp đổ chỉ sau một đêm.
18
Sáng hôm sau, bố mẹ tôi, những người biệt tăm từ ngày tôi đổ bệnh, xách cái bánh kem chanh sả đến thăm tôi.
Họ khóc lóc xin lỗi Cố Thời Xuyên, cầu xin anh ta nể mặt tôi mà tha cho Lộc gia. Họ bảo sẽ tổ chức sinh nhật thật lớn, bù đắp cho tôi những thiếu thốn suốt 25 năm qua.
Cố Thời Xuyên nhìn cái bánh kem ba tầng, cười khẩy:
"Lộc Minh dị ứng xoài, làm bố mẹ mà không biết à?"
Bố mẹ tôi tái mặt. Cố Thời Xuyên đuổi thẳng cổ:
"Cút đi, vào trại mà cải tạo nhân phẩm đi. Kiếp sau đừng làm người, đừng đẻ con làm gì cho hại đời."
19
Vài ngày sau, chị gái không chịu nổi cú sốc, nhảy cầu tự vẫn. Nghe đâu Cố Thời Xuyên cố tình trì hoãn việc tìm kiếm. Đến khi xác trương phình mới cho vớt lên.
20
Cuộc sống dường như trở lại bình yên. Không ai làm phiền giấc ngủ của tôi nữa. Cố Thời Xuyên bỏ bê công việc, ngày đêm túc trực bên cạnh tôi. Nhưng tôi vẫn không tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phi-mot-kiep-nguoi/chuong-10.html.]
Anh ta tuyệt vọng hỏi bác sĩ:
"Các chỉ số đều ổn định rồi mà? Sao Lộc Minh vẫn chưa tỉnh?"
Bác sĩ thở dài:
"Cô Lộc không còn thiết sống nữa rồi. Cô ấy không muốn tỉnh lại."
21
Tôi rời đi vào một buổi sáng mùa thu nắng đẹp. Trời thu dịu mát, vạn vật uể oải.
Tôi vươn vai trên bầu trời, mừng vì cuối cùng cũng được tự do. Kiếp này khổ quá rồi.
Kiếp sau, tôi được tự chọn bố mẹ để đầu thai. Tôi ngắm nghía mãi, cuối cùng chọn được một cặp vợ chồng nghèo khổ. Họ nghèo rớt mồng tơi. Nhưng họ yêu con hết mực. Quan tâm con vui hay buồn, để ý con đi giày số mấy, trời mưa gió thì ôm con vào lòng.
Họ hiền lành, tốt bụng. Nhưng con họ lại c.h.ế.t yểu. Họ đau khổ tột cùng, chẳng còn thiết sống nữa.
"Chọn họ đi." Tôi nói.
Ánh mắt anh ta hung ác, lạnh lùng. Phía sau, Cố Thời Xuyên đuổi theo rồi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ghét thật, anh ta lại vì tôi mà tự sát sao? Sao anh ta phiền phức vậy trời? Hại tôi một đời còn chưa đủ hay sao?
Tôi ba chân bốn cẳng chạy đi đầu thai.
Đấng Tạo Hóa vội gọi:
"Con còn một điều ước, muốn gì nào? Tiền bạc? Địa vị? Sắc đẹp? Trí tuệ? Ước xong rồi hẵng đi!"
Tôi chẳng buồn ngoái đầu:
"Mấy thứ đó dẹp đi. Tôi ước Cố Thời Xuyên đời này đừng bao giờ tìm thấy tôi."