Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:15:01
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phùng ... cái áo ngủ .”
Phùng Dị gật đầu qua loa:
“Cứ để đó, sẽ qua dọn dẹp.”
“Vâng, Phùng .”
Đỗ Mặc vội vàng bước theo .
Phùng Dị cao ráo, chân dài, một bước của bằng hai bước của .
Xuống gara ngầm, Đỗ Mặc chút mong chờ. Trong nguyên tác, về khi Phùng Dị bắt đầu “thả thính” Omega, lái xe thể thao, bao giờ trùng lặp. Đỗ Mặc từng tận mắt chứng kiến dáng của Phùng Dị – thậm chí còn tự tưởng tượng cảnh bước xuống xe, chắc mấy Omega thể chống đỡ nổi.
gara rộng lớn chỉ đậu đúng một chiếc Jeep.
Chiếc tối qua.
Đỗ Mặc: “..”
Hình ảnh Phùng Dị bước xuống xe đầy khí chất trong đầu lập tức biến thành cảnh chính vụng về bò lên xe.
Vừa , một mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa. Mùi quen lắm. Đỗ Mặc ngửi ngửi áo hoodie — sai, giống hệt.
Trong xe mùi thì còn hiểu , nhưng quần áo... vẫn còn? Không giặt sạch?
Người hầu nhà họ Phùng thể nào sơ suất như .
“Túi thơm treo xe.”
Phùng Dị chỉ món đồ trang trí duy nhất trong xe.
Đỗ Mặc ngờ Phùng Dị giải thích. Càng ngờ... Phùng Dị dùng nước hoa.
Một Alpha dùng túi thơm? Là thấy tin tức tố của dễ ngửi, đủ nồng? Loại chẳng Beta dùng ?
Trên thị trường, các sản phẩm thương mại đều do Alpha hoặc Omega đại diện. Riêng nước hoa là ngoại lệ. Alpha và Omega quảng bá cho nước hoa vì nó ảnh hưởng đến mùi tin tức tố của họ. Dù quảng bá, họ cũng dùng. Vì thế, hương phân luôn là mảnh đất riêng của các ngôi Beta nổi tiếng.
Nói thật, đây là đầu tiên Đỗ Mặc thấy một Alpha dùng nước hoa.
Nhân lúc Phùng Dị đang lái xe, mắt thẳng phía , Đỗ Mặc lén cúi đầu ngửi tay áo — tò mò, mùi hương nào thể khiến một Alpha tin tức tố siêu cấp như Phùng Dị yêu thích.
Một mùi cồn nhẹ len khoang mũi.
Khoan ... mùi cồn?
Nước hoa ... rẻ tiền ?
Nửa giờ , khi thấy bảng hiệu quen thuộc và các cửa hàng ven đường, Đỗ Mặc dè dặt hỏi:
“ xuống ở gần đây ?”
Phùng Dị liếc một cái:
“Không ăn cơm ?”
Đỗ Mặc ngơ ngác:
“...Ăn chứ ạ.”
Phùng Dị: “Ngồi yên, tới.”
"À , ."
Thực , vị trí hiện tại vẫn còn cách đại học Đông Thành một đoạn. Chỉ là Đỗ Mặc thấy xe Jeep của Phùng Dị chạy thẳng cổng trường thì... phô trương. Nên mới liều lĩnh xin xuống . nếu Phùng Dị ngại... thì đành ngại .
Do thường xuyên giúp Omega chạy việc, bảo vệ cổng trường đều mặt . Nghĩ đến cảnh lát nữa mấy chú bảo vệ thấy ghế phụ xe Phùng Dị, Đỗ Mặc cảm thấy... xỉu quá . chắc cũng ? Các chú đều là Alpha giải ngũ, chắc hiểu rõ cái gì nên , cái gì nên ... Thôi, cứ để thuận theo tự nhiên .
Cảnh vật ven đường lùi dần. Đỗ Mặc còn đang nghĩ lát nữa nên ăn gì ở căn tin, thì phát hiện xe lướt qua cổng trường đại học Đông Thành.
Khoan ?!
Cậu lập tức thẳng dậy:
“Phùng ... về trường ?”
Phùng Dị im lặng hai giây:
“Đi ăn .”
Đỗ Mặc đầu óc rối tung, theo phản xạ đáp:
“À , , ăn cơm.”
Nói xong mới nhận :
Khi nào thì thành ăn cùng Phùng Dị ?!
Cậu chỉ định về trường ăn một bữa cơm sinh viên bình thường thôi mà!
Bất an liếc Phùng Dị, gương mặt lạnh lùng thoáng hiện chút mất kiên nhẫn. Trong nguyên tác, Phùng Dị từng ăn cơm cùng Đỗ Mặc.
“Có kiêng gì ?”
“À ạ!”
Đỗ Mặc hoảng loạn đáp.
Phùng Dị mà quan tâm cấp ăn món gì á?
Sao thái độ của với giống nguyên tác — lạnh nhạt, xa cách?
Xe vẫn chạy đều. Đỗ Mặc đan tay, cúi đầu suy nghĩ.
Nguyên tác chỉ miêu tả sơ lược về đời sống đại học của Phùng Dị, nhấn mạnh từng hai bạn trai. Còn về Đỗ Mặc thì ít thông tin — chỉ là sinh viên tài chính xuất sắc nghiệp. Chẳng lẽ hai từng thiết, đó xảy chuyện gì, nên mới thành quan hệ cấp - cấp như bây giờ?
Thông tin quá ít, Đỗ Mặc nghĩ . dù , đến giờ vẫn đau đầu, chứng tỏ hành động đều vi phạm Phùng Dị, cũng trái hệ thống.
Cậu hy vọng mối quan hệ bạn học cấp ba với Phùng Dị sẽ phát triển thành tình bạn thật sự. Trong xã hội ABO , cách giai cấp giữa ba giới tính là quá lớn. Đỗ Mặc ảo tưởng sẽ trở thành tiên phong vượt tầng lớp.
Cậu chỉ hy vọng, khi cốt truyện kết thúc, thể rời khỏi Phùng Dị, điều .
Ví dụ như học y, nghiên cứu sâu về sáu giới tính trong ABO. Đỗ Mặc thật sự tò mò!
Phùng Dị đưa Đỗ Mặc đến một nhà hàng mặt tiền cổ điển.
Nếu là ăn, Đỗ Mặc tuyệt đối nghĩ nơi là nhà hàng. Dù quá xa đại học Đông Thành, nhưng ở đây hơn hai năm mà từng đặt chân tới. Không hổ là thiếu gia nhà họ Phùng — nơi ăn cơm cũng cao cấp thế .
Phùng Dị rõ ràng là khách quen. Nhân viên giữ xe thấy biển cú chào, đó mở khóa bãi đậu xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-6.html.]
Xe dừng , Phùng Dị bước xuống xe một cách tiêu sái.
Không, là... xuống. Chân chạm đất là vững ngay.
Đỗ Mặc theo đầy ngưỡng mộ, cúi đầu cách từ cửa xe đến mặt đất...
Thật cũng thử xem thể xuống xe một cách soái khí .
Vừa định thử, thì thấy Phùng Dị đang chằm chằm qua kính chắn gió.
Đỗ Mặc run lên, hai chân lập tức lời. Cuối cùng, xuống xe giống hệt như lúc lên – bò.
May mà Phùng Dị ở đây, nhân viên giữ xe dám về phía .
Đi lưng Phùng Dị, Đỗ Mặc bỗng dâng lên một nghi vấn: Tối qua xuống xe kiểu gì?
Hình như... chỉ một đáp án.
Đỗ Mặc: ...
Trước mắt tối sầm.
Vừa bước tiệm, Phùng Dị chỉ nhẹ một cái, lập tức nhân viên phục vụ tiến đến tiếp đón. Hai xuyên qua sảnh lớn, dẫn lên ghế lô tầng hai.
Trong tiệm gần như khách. Tầng một lác đác vài bàn, tầng hai thì trống – ít nhất trong tầm mắt của Đỗ Mặc là . Nội thất bên trong còn tinh xảo hơn vẻ ngoài, từng bước một đều là cảnh trí. Suốt đoạn đường từ cửa đến tầng hai, Đỗ Mặc cố gắng kiềm chế bản năng “nhà quê lên phố” của , dám liếc ngang liếc dọc.
Sau khi bày xong bộ đồ ăn, nhân viên lễ phép hỏi:
“Ngài dùng món luôn chứ ạ?”
“Đưa thực đơn.”
Phùng Dị chỉ về phía Đỗ Mặc, ý là để gọi món.
Là một công cụ Beta từng thấy qua sự đời, chẳng hiểu gì về văn hóa ẩm thực của tinh cầu , Đỗ Mặc nghĩ thể gọi đúng món. Vội vàng :
“ kiêng gì cả, món gì cũng , cần phiền ạ.”
Phùng Dị nheo mắt.
Đỗ Mặc: “.”
Hôm nay hình như từ chối Phùng Dị nhiều . Có chút... kiêu ngạo.
May mà Phùng Dị tỏ vẻ khó chịu, chỉ nghiêng đầu dặn dò vài câu, khoát tay cho nhân viên lui xuống.
Ghế lô yên tĩnh. Đỗ Mặc giả vờ chăm chú hoa văn muỗng, như thể đang nghiên cứu nghiêm túc.
“Thiên Thịnh chương văn”
Đỗ Mặc giật . Dù học lịch sử giỏi, vẫn “Thiên Thịnh chương văn” là văn tự của đế quốc cũ. Trước đây chỉ tầng lớp Alpha thống trị mới dùng, giờ trở thành hoa văn trang trí muỗng?
“Mười năm , đế quốc sụp đổ. Từ đó, chương văn trở thành một loại họa tiết trang trí phổ thông.”
... là nơi Phùng Dị chọn. Đại học Đông Thành vốn là trường đại học của đế quốc Thiên Thịnh, chính thống tám đời truyền thừa. Vậy mà từng thấy muỗng ở căn tin khắc chương văn.
Hỏi sâu thì hợp phận. Đỗ Mặc quyết định về trường tra cứu .
Nửa tiếng , nhân viên đẩy xe thức ăn . Hai mặc đồng phục đen , phía là một đầu bếp đội mũ trắng.
Sau khi bày xong món, đầu bếp tiến lên: “Phùng , hôm nay ông Quản mặt. Các món ăn đều do chuẩn theo yêu cầu của ngài. Nếu gì hài lòng, ngài cứ .” Phùng Dị liếc qua bàn ăn, gật đầu:
“Cứ như . Có gì cần sẽ gọi.”
Ông Quản là ai? Trong nguyên tác nhân vật .
Sau khi phục vụ rời , Phùng Dị cầm đũa:
“Ăn .”
Đỗ Mặc bàn ăn, thấy món nào cũng thể dùng, thầm cảm thấy may mắn.
Vận khí hôm nay tệ.
Trên tinh cầu một món chứa tin tức tố, Beta ăn dễ dị ứng, tiêu chảy, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Ăn xong, Phùng Dị xem điện thoại, nghịch chiếc vòng tay đen ánh kim. Đột nhiên hỏi:
“Khi nào các bắt đầu đón tân sinh?”
Đón tân sinh?
Tim Đỗ Mặc đập mạnh một cái.
Thì Phùng Dị vẫn nhắm tân sinh!
Vừa mắng bản dễ dàng ăn “kẹo bọc đường” của hải vương, Đỗ Mặc lấp lửng đáp: “Tháng ạ, nhưng tuần là bắt đầu chuẩn .” Suốt bốn năm qua, Đỗ Mặc rèn luyện kỹ năng chuyện chuyên biệt mặt Phùng Dị − thể mơ hồ nội dung, nhưng tuyệt đối dối. Tính cũng sai. Dù thì nửa năm nữa, khuôn viên Đông Thành sẽ xuất hiện đối tượng yêu đương đầu tiên Phùng Dị công khai thừa nhận. Một Omega học hộ lý, quen ở phòng y tế. Phùng Dị c.ắ.n tuyến s.i.n.h d.ụ.c của đó ngay tại chỗ. Chuyện từng gây chấn động, vì lúc đó bản chất “hải vương” của Phùng Dị lộ, khiến nhiều ghen tị với Omega đ.á.n.h dấu.
Phùng Dị xoay vòng tay, như đang suy nghĩ gì đó: “Đến lúc đó báo một tiếng.”
“Vâng, Phùng .”
Đỗ Mặc bỗng thấy như đang... giúp Phùng Dị tuyển phi.
Trên đường về trường, Phùng Dị đột ngột :
“Lúc đón tân sinh... chú ý một chút.”
Chú ý cái gì?
Đỗ Mặc hiểu:
“...Ý ngài là cần đặc biệt để ý, là ...?”
“Cứ xem như .” Phùng Dị đáp.
Cái gì gọi là xem như?
Đỗ Mặc đang suy nghĩ thì nhớ : trong nguyên tác, Phùng Dị một bạn Omega — nhỏ tuổi hơn, xuất từ gia tộc Alpha thuần chủng. Mấy đời đều sinh Alpha, hiểu đời một Omega, cả nhà nâng như trứng.
Cậu lập tức hiểu — Đó là cần chú ý.
Omega bình thường. Trong nguyên tác, bên cạnh Phùng Dị chỉ hai “trong sạch”: một là Đỗ Mặc, hai là Omega .
Vì đang chở Đỗ Mặc, Phùng Dị ghé qua quân khu.
Vừa dừng xe ở ký túc xá, đúng lúc gặp nhóm bạn cùng phòng của Đỗ Mặc đang chuẩn ăn trưa ở căn tin.
Đỗ Mặc: “...”
Thì trong nguyên tác, bạn cùng phòng quen Phùng Dị là vì... chuyện .