Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:12:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dòng nước xối xuống , dù Đỗ Mặc cố gắng cẩn thận hết mức, vết thương vai vẫn nước chạm . Biểu cảm từ nhẫn nhịn chuyển sang méo mó vì đau.
Cậu nghiêng đầu vai trái, mặt mày nhăn nhó dám thẳng.
Đau quá trời ơi!
Phùng Dị đúng là Alpha bình thường. Tối qua ném về trường luôn cho xong, giờ thì – cúi đầu cảm tạ “lòng ” của Phùng .
Lần tắm kéo dài hơn bình thường. Đến lúc gội đầu, còn né vết thương, thử giả vờ như gì mạnh tay gội luôn — kết quả là đau đến mức chịu nổi, đành bỏ cuộc.
Tắm xong, cởi áo ngủ , Đỗ Mặc mới nhận một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng mà nãy giờ quên mất:
Quần áo mất tiêu ?
Mắt trợn tròn, đảo qua phòng khách — . Phòng ngủ – . Sọt đồ dơ – . Trong sân – càng .
Tạm thời đến mức khẩn cấp, vì còn bộ áo ngủ dài đến cổ chân thể dùng tạm. Chất liệu khăn tắm, thấm nước , thể coi như khăn choàng. vấn đề là... thể cứ mặc bộ đồ tắm ngoài . Mà nếu tắm thì còn đỡ, tắm xong thấy quần lót hôm qua quá bẩn, thể mặc .
Không mặc thì sợ Phùng Dị . Ai hải vương định sai gì — nấu ăn, dọn phòng tối qua chẳng hạn... Mà theo kiến thức sinh lý học mấy năm nay, Alpha và Beta cũng thể phát sinh “chuyện gì đó”...
Dù rõ trong nguyên tác, mối quan hệ giữa và Phùng Dị là trong sạch – đại lão và tuỳ tùng – nhưng vẫn thấy sợ!
Đứng nghiêm trong phòng tắm một lúc lâu, cuối cùng khi nước bắt đầu tan, Đỗ Mặc nhắm mắt, mặc chiếc quần lót cần giặt .
Ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước. Không máy sấy, đành chịu .
Thật trong phòng vẫn treo hai chiếc khăn sạch, nhưng Đỗ Mặc dám đụng . Cậu nhớ rõ Phùng Dị thích ai chạm đồ của .
Tất nhiên, cũng lý do riêng.
Nếu đó là khăn lau mặt của Phùng Dị, mà dùng để lau đầu — quá. Nếu đó là khăn lau chân, mà dùng để lau đầu — càng quá.
Phùng Dị vẫn bên cửa sổ, ánh nắng chiếu lên khiến cả như phát sáng. Một Alpha mà như thiên thần hạ phầm, thể với tới.
Đỗ Mặc: ...
Giờ đây?
Mở miệng xin bộ quần áo dính m.á.u và mùi rượu tối qua? Không .
Cậu lập tức gạt bỏ ý tưởng xin Phùng Dị cho mượn một bộ đồ sạch. Trong tiềm thức, giữa hai một cách thể vượt qua – như một cây cầu gỗ mục nát chỉ cho phép Beta một chiều.
Giọt nước nhỏ từ tóc bắt đầu lạnh dần, áo ngủ ướt sũng dính lưng, khiến cả căng cứng – chỉ cần thả lỏng là sẽ run lên.
Cậu buộc nghiêm túc suy nghĩ: nên hỏi thẳng xin quần áo, uyển chuyển đề nghị bộ áo ngủ ướt . Cách nào ít mất mặt hơn?
Là quen giấu việc đau đầu mặt Phùng Dị, Đỗ Mặc giỏi một lòng hai việc. Vừa nghĩ cách xin quần áo, cảm khái về thể chất Alpha – đúng là thể tưởng tượng nổi.
Cuối thu sáng sớm, mà vẫn dám khoác áo choàng lụa mỏng uống cà phê bên cửa sổ.
Khí hậu Parsingen khác hẳn Lam Tinh. Xuân hạ thu ngắn ngủi, mùa đông dài và lạnh. Mới xuyên đến, Đỗ Mặc thích nghi nổi, mỗi giao mùa đều sinh bệnh.
Cậu từng ho, sốt, sổ mũi ngay lớp Phùng Dị, nhưng dám đầu . Sợ ánh mắt lạnh lùng của vị thiếu gia , bản đủ khổ, thêm đau đầu.
“Có thể bật điều hòa. Nút ở tường.”
Giọng lạnh lẽo của Phùng Dị vang lên, khiến Đỗ Mặc giật .
Alpha thể chất , băng tuyết cũng mặc áo gió mỏng dạo. họ thường thích nóng. Đỗ Mặc từng trải qua — mùa hè, Phùng Dị càng dễ nổi cáu hơn. Còn nhớ năm lớp 12, một ngày hè nóng khủng khiếp, Phùng Dị đột nhiên “phát tác”, khiến hai lớp Alpha bên cạnh tin tức tố ép đến thở , chỉ chuyển trường ngay lập tức — nhưng dám mất mặt.
Trong lòng Đỗ Mặc cảm động:
“Cảm ơn Phùng .”
Dù vẫn mong trả quần áo cũ, hơn là mặc áo ngủ của Phùng Dị để thổi điều hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-4.html.]
Cậu bật điều hòa, luồng gió, khẽ duỗi , thở một nhẹ nhõm. Dù lát nữa đối mặt với một Phùng Dị khó chịu, ít nhất lúc ... thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ánh nắng sớm chiếu phòng khách, phủ lên thứ một lớp ánh vàng nhàn nhạt. Cuối cùng, Đỗ Mặc nhịn mà bắt đầu đ.á.n.h giá cách bài trí trong nhà.
Không thấy cầu thang, chắc đây là biệt thự một tầng. Tông màu chủ đạo là đen trắng, gần như vật trang trí dư thừa. Tóm , chẳng chút nào giống với lời đồn về sự xa hoa quý phái của nhà họ Phùng.
Trong nguyên tác, Đỗ Mặc từng bước nhà riêng của Phùng Dị, thậm chí từng tiếp cận gian cá nhân của . Mọi liên hệ đều là công việc, thông qua thư ký đặt lịch, xử lý theo quy trình.
Ngoài bạn học cấp ba và bạn cùng phòng đại học, gần như ai Đỗ Mặc quen Phùng Dị – mối quan hệ lén lút phần... gần gũi quá . Nhân vật đúng là kỳ quặc. Có từng hỏi tác giả trong phần bình luận: liệu Đỗ Mặc bí mật gì ? Ví dụ như sẽ từ Beta biến thành Omega, trở thành một phần hậu cung của Phùng Dị, hoặc từ Beta biến thành Alpha, lật tung phận giấu kín nhiều năm... tác giả trả lời rõ ràng:
Đỗ Mặc là Beta. Không plot twist nào cả.
Vừa suy đoán Phùng Dị đang nghĩ gì, Đỗ Mặc tự hỏi: nếu là nguyên tác Đỗ Mặc, thì sẽ xử lý tình huống hiện tại thế nào? Nghĩ nghĩ , chỉ thấy thất bại vì nguyên tác Đỗ Mặc sẽ bao giờ rơi cảnh .
Trước mặt Phùng Dị là một màn hình hologram, nền xanh biển đặc trưng. Đỗ Mặc nhận đó là bản tin sáng của Đông Thành.
Hiện tại, tinh cầu Parsingen vẫn đang trong trạng thái hòa bình tổng thể, nhưng các khu vực xung quanh thì ngừng náo động. Phe cấp tiến và phe bảo thủ liên tục va chạm. Dù Đỗ Mặc quan tâm chính trị, vẫn trong tháng qua, khu vực giao tranh giữa hai phe xảy ít nhất năm vụ bạo động.
Tuy nhiên – ở Đông Thành, khu vực trung tâm của cả hai phe, sự phồn hoa từng suy giảm. Ban ngày xe cộ tấp nập, ban đêm đèn đuốc rực rỡ. Dân chúng sống trong thế giới ca múa thái bình do hai phe dựng lên, bề ngoài hòa thuận.
Suốt hàng ngàn năm, Parsingen vẫn chế độ đế quốc Alpha. khi giao lưu với các tinh cầu khác ngày càng nhiều, Beta và Omega bắt đầu bất mãn với chủ nghĩa quân quyền Alpha. Sau nhiều năm âm thầm chuẩn , mười năm , họ phối hợp với một nhóm Alpha phản loạn, đ.á.n.h chiếm thủ đô cũ – Thiên Thịnh.
Kết quả ngoài dự đoán: quân cách mạng lật đổ đế quốc, mà đạt thỏa thuận, chia thành hai đảng phiên cầm quyền. Lý do hai: một là đế quốc dù suy yếu vẫn còn thế lực, hai là để tránh nội chiến quy mô lớn trong bối cảnh tinh hệ đang bất .
Cách mạng nhượng bộ một bước, phe bảo thủ cũng lùi một bước. Hai bên ký hiệp ước, bốn năm luân phiên cầm quyền. Điều kiện nhượng bộ là cách mạng giữ quyền kiểm soát hai giới.
Hai năm , phe bảo thủ giành quyền lực. Dù công khai phủ nhận thành quả tám năm của phe cấp tiến, nhưng vẫn âm thầm lan truyền tin đồn nhằm suy yếu đối phương — dẫn đến chuỗi bạo động ngừng. Chiều hôm qua, Triệu chủ nhiệm còn trong cuộc họp rằng tạm hoãn một dự án đầu tư gần địa bàn phe bảo thủ, vì xung đột liên tục xảy .
Là tiểu công t.ử nhà họ Phùng, con đường tương lai của Phùng Dị gần như định sẵn: hoặc chính trị, hoặc nhập ngũ. Với tin tức tố cấp S vượt trội, các Alpha theo chủ nghĩa cao thượng chắc chắn chiêu mộ . Hơn nữa, nhà họ Phùng vốn là trụ cột quân đội đế quốc, đời đời đều nhập ngũ. Trong danh sách mười hai nguyên soái, luôn một ghế thuộc về Phùng gia.
Khi học đến phần trong môn lịch sử chính trị, Đỗ Mặc từng thấy phức tạp. Dù học nhiều, nhưng việc cùng lớp với một nhân vật thể sách sử vẫn là .
Cậu kìm đầu Phùng Dị. Hốc mắt sâu, sống mũi cao, khí chất ngạo nghễ như đang ngủ đông đôi mắt lạnh lẽo. Đỗ Mặc thậm chí còn thấy... một chút tự hào kỳ quặc. Được tuỳ tùng của như thế , cũng ngầu lắm chứ.
Thật cả lớp đều đang Phùng Dị, chỉ là vì vị trí nên Đỗ Mặc đầu rõ nhất. Cậu là gần nhất, và “hệ thống” tồn tại, nên cảm nhận cảm xúc của Phùng Dị rõ hơn ai hết.
Tiếng lạnh của Phùng Dị đêm đó, đến giờ Đỗ Mặc vẫn nhớ rõ — đủ để khiến tỉnh giấc giữa đêm.
Cậu giả vờ sách. Trang sách hiện lên ảnh tổ phụ của Phùng Dị – nguyên soái thứ mười của đế quốc. Người trong ảnh nghiêm trang, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt quen thuộc đến rợn . Biểu cảm đó trùng khớp với ánh mắt lạnh lẽo của Phùng Dị hôm — đúng là đòn tâm lý kép.
Tất nhiên, hiện tại còn khái niệm “mười hai nguyên soái”, nhưng thế lực nhà họ Phùng vẫn tồn tại.
Khoan . Đỗ Mặc đột nhiên nhớ một chi tiết.
Trong nguyên tác, Phùng Dị nhập ngũ!
Cậu mải nghĩ về đám “oanh oanh yến yến” bên cạnh Phùng Dị, giờ mới cố gắng nhớ cốt truyện:
Vì Phùng Dị rời quân khu?
Hiệu trưởng nào dám đuổi vị thiếu gia nhà họ Phùng khỏi quân khu?
Không thể nào là Phùng Dị tự xin rút — chiến sự đang căng thẳng, nhà họ Phùng thể để Alpha mạnh nhất thế hệ mới rời quân đội?
Đỗ Mặc trầm tư, hối hận vì nguyên tác kiểu “nuốt cả quả táo”. Chắc chắn là nhập ngũ. Phùng Dị cũng chính trị. Vậy... cảm thấy đang kinh doanh? Nếu , thể dính líu đến mấy tiểu minh tinh? Cậu nhớ rõ ít nhất hai Omega diễn viên trẻ, một ca sĩ giọng trời sinh, thậm chí còn một nghệ sĩ độc lập như sống ngoài thế giới....
Ngẩn một lúc, Phùng Dị vẫn đang xem tin tức.
Đỗ Mặc bỗng một suy nghĩ mà chính cũng dám tin: Phùng Dị đang đợi qua đó?
Bên cửa sổ hai ghế mây đối diện . Ghế của Phùng Dị thì đang , ghế còn trống, chỉ một chiếc gối ôm màu xám – hợp với khí chất của . Đỗ Mặc nín thở, rón rén bước đến mặt Phùng Dị, đang do dự nên xuống ...
Phùng Dị ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện chút mất kiên nhẫn.
Đỗ Mặc dám gì, mắt cũng nên . Nhìn xuống thì như đang Phùng Dị, thẳng thì như đang lơ – nghi ngờ đang tự tìm đường c.h.ế.t.
Áo ngủ ôm sát , dáng gầy gò, cổ thon dài, một đoạn chân trắng lộ từ vạt áo.
Hai giây như kéo dài vô tận. Phùng Dị lạnh nhạt : “Ngồi xuống.”