Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 30
Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:27:26
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"...À.”
Đỗ Mặc ngẩn gật đầu:
“Thích.”
Có gì đặc biệt ?
Phùng Dị mỉm , gì thêm, đưa cuốn sách cho Đỗ Mặc:
“Tình cờ thấy .”
Bìa da màu đen, sờ mịn màng.
Góc bên trái một hàng chữ ánh vàng — Đỗ Mặc hiểu, chắc là ký tự ngoài hành tinh nào đó.
Cậu tưởng phen lộ “mù chữ”, hy vọng gì, nhưng khi mở ... bên trong là chữ truyền thống của hành tinh Pha.
Lật thêm vài trang, Đỗ Mặc ngạc nhiên phát hiện — đây là sách y học.
Cầm cuốn sách đen sang trọng trong tay, Đỗ Mặc chợt nhớ điều gì đó.
Cậu lục túi, lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho Phùng Dị:
"...Hôm nay là sinh nhật , đúng ?”
Cậu lúng túng giải thích:
“Lần gặp khách hàng cùng Trì Tĩnh, gợi ý cái kẹp caravat .”
Nói xong, Đỗ Mặc cũng dám Phùng Dị nữa.
Ban đầu, chỉ định lấy cớ tặng quà để dò hỏi thông tin.
Không ngờ đúng ngay ngày đặc biệt thế .
Mà cấp của Phùng Dị chọn đúng hôm nay gọi điện bảo đến.
là... trùng hợp.
Nếu Phùng Dị tặng sách, lẽ Đỗ Mặc cũng lấy món quà .
Kỳ cục thật.
Bao nhiêu năm qua từng tặng gì cho Phùng Dị, thế mà đúng lúc mang quà đến.
Thôi thì tặng cũng .
Món đó khá đắt, để ở nhà cũng chỉ là đồ trưng, chẳng mang ngoài .
... hình như Phùng Dị cũng dùng mấy món “hoa hòe hoa sói” thế ?
Trong trí nhớ, ngay cả khi mặc vest, hình như cũng ít khi thắt cà vạt?
Đỗ Mặc chắc lắm.
Phùng Dị khẽ .
Đỗ Mặc đang cúi đầu suy nghĩ nên thấy ánh mắt .
Cậu hắng giọng, cố chuyển chủ đề:
“Hai chuyện gì ?”
Phùng Dị trả lời, mà hỏi ngược :
“Cậu thấy thế nào?”
Đỗ Mặc:
Aiya, câu đúng là khó trả lời thật.
Nói Tống Xương Tuấn → lừa Phùng Dị — hệ thống phạt đau đầu.
Nói Tống Xương Tuấn → hình ảnh trong mắt Phùng Dị — lệch nguyên tác — cũng đau đầu.
Phùng Dị thấu sự im lặng của Đỗ Mặc, dậy, tiện tay xoa đầu :
“Về đừng để tâm đến nữa.”
Ơ?
Đỗ Mặc ngẩn .
Vậy là... hai họ tiến triển gì thêm?
Dù lệch nguyên tác, nguy cơ hệ thống phạt, nhưng Đỗ Mặc vẫn thấy... vui.
—–Một Omega khách hàng khó chịu, và một Omega “chị dâu” khó chịu... là hai cấp độ khác .
Ngoài , nữ Alpha gõ cửa.
Cả phòng đầy Alpha, là việc quan trọng.
Đỗ Mặc cũng tiện ở lâu - mục tiêu chính đạt , thu dọn về Đông Sâm.
Phùng Dị tiễn, nhưng Đỗ Mặc từ chối.
Hai tòa nhà nối tầng hầm, vài bước là tới, cần phiền thêm.
Trên đường, điện thoại reo liên tục.
Tin nhắn tới dồn dập:
Trì Tĩnh: (Đỗ Mặc Đỗ Mặc, bao giờ về thế? Gặp Alpha yêu dấu ~ Tên Omega đáng ghét đến ! Mau về xử lý ~)
Trưởng phòng Triệu: Đã nhận phản hồi
Minh Thạc: Anh ơi, Tống đến , thấy mặt thì tỏ vui lắm. Sau đó Vệ Hằng gì đó, giờ trưởng phòng Triệu cũng vẻ giận ...
Đỗ Mặc:
Tống Xương Tuấn đang trong phòng họp lớn chờ Đỗ Mặc.
Sau lưng là hai vệ sĩ Alpha, mặt là ba ly cà phê — đều nguội lạnh.
Vệ Hằng đẩy mạnh Đỗ Mặc phòng:
“Không gặp khách hàng kiểu gì, khách lớn nhất thì đây, còn thời gian chạy lung tung.”
Trì Tĩnh đối diện, thấy Đỗ Mặc là mặt xị xuống.
Omega vốn luôn rạng rỡ, hoạt bát, giờ mím môi, mắt rưng rưng Đỗ Mặc.
Nếu vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Đỗ Mặc, chẳng cố gắng “mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh” với ba .
Đỗ Mặc mềm lòng, lặng lẽ hiệu cho Trì Tĩnh rút lui.
Trì Tĩnh chống lưng, bình thường tiếp khách.
Thi thoảng tiếp vài , cũng là “ nhà” do “ trai” sắp xếp.
Gặp kiểu khách như Tống Xương Tuấn - khó chiều, khó đoán – chắc là đầu.
Tống Xương Tuấn lạnh:
“ đợi hơn mười phút đấy.”
Đỗ Mặc:
Thật đáp :
“ từng đợi ... cả tiếng đồng hồ đấy.”
“Hơn nữa, hôm nay ! hề! đặt! lịch!”
Bình tĩnh nào, Đỗ Mặc tự nhủ.
Trong phòng họp camera giám sát.
Cậu thể để tâm đến Tống Xương Tuấn, nhưng thể rời khỏi Đông Sâm – thể diện vẫn giữ.
Cậu hít sâu một :
“Xin , việc đột xuất nên về muộn. Mong thông cảm.”
Đỗ Mặc kéo ghế xuống đối diện Tống Xương Tuấn:
“Lần đến, điều gì cần chỉ đạo ạ?”
Từ lúc Đỗ Mặc bước , Tống Xương Tuấn rời mắt khỏi .
Thấy Đỗ Mặc cởi áo khoác, ánh mắt khẽ nheo :
“Vừa ?”
Đỗ Mặc:
?
gặp Phùng Dị – chuyện đó thể ?
chẳng lẽ biến thành pháo hôi thật ?
Cậu lúng túng đáp:
“Gặp một khách hàng...”
“Nói dối!”
Giọng Tống Xương Tuấn sắc như dao:
“Cậu rốt cuộc ?”
Đỗ Mặc:
"? ? ?"
... báo cáo với ?
Không cần thiết chứ.
Cậu gượng , cẩn trọng đáp:
“Gặp một bạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-30.html.]
Đôi môi mỏng của Omega mím chặt, ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Đỗ Mặc bỗng thấy bất an – cảm giác chuyện sắp xảy .
Không đến mức đó chứ...
Dù Tống Xương Tuấn ngang ngược, cũng thể tay giữa chốn đông thế .
Tầng nhân viên bình thường, nhưng tầng là nơi các lãnh đạo cấp cao việc.
Số tiền Tống Xương Tuấn đầu tư, với thì là tài sản nhưng với tầng , chắc đáng kể.
Với họ, thể diện của Đông Sâm và địa vị của Alpha quan trọng hơn nhiều.
Nghĩ , Đỗ Mặc bình tĩnh , lấy nhịp thở:
“Xin , là do đến muộn. cam kết sẽ để xảy .”
Tống Xương Tuấn Đỗ Mặc từ đầu đến chân, lạnh:
“Cậu là một Beta.”
Đỗ Mặc hiểu câu đó ý gì.
là Beta thì ?
Trưởng phòng Triệu từng – chính vì là Beta, nên Tống Xương Tuấn mới chọn quản lý tài khoản.
“Cậu là Beta, nên ngửi thấy tin tức tố Alpha .”
Tống Xương Tuấn nheo mắt, hai tay đan : “Cậu thể giấu khác, nhưng giấu . Tin tức tố đó thuộc về ai – rõ hơn ai hết.”
“ một Beta như ... lừa suốt từng thời gian.”
Đỗ Mặc:
"? ? ?
Trên tin tức tố Alpha?
...Là của Phùng Dị ?
Hai năm ở Đại học Đông Thành, bạn cùng phòng còn từng ngửi thấy tin tức tố của Phùng Dị .
Cái Omega là mũi ch.ó ? Nhạy đến mức đó ?
Đỗ Mặc nghẹn lời.
Trong lúc cuống cuồng, chợt nhớ mùi hương tay áo:
“Chắc là... vô tình dính chút rượu. Có khi ngửi nhầm .”
“Rượu và tin tức tố - nghĩ phân biệt nổi hai thứ đó?”
Tống Xương Tuấn nhạt, giọng đầy mỉa mai: “Cậu đúng là một Beta. khuyên nên dẹp hết những suy nghĩ nên – xứng.”
Trì Tĩnh vẫn rời .
Cậu sợ Tống Xương Tuấn, đến đó thì lập tức nổi đóa:
“Liên quan gì đến !”
“ cách nào thứ đó. thừa nhận – mùi rượu tay áo đúng là giống tin tức tố của .”
Tống Xương Tuấn thèm để ý đến Trì Tĩnh, ánh mắt vẫn khóa chặt Đỗ Mặc – lạnh lẽo, độc địa như rắn “ là Beta. Cậu xứng với mùi hương đó.”
Đỗ Mặc:
Khoan .
Có vẻ đang để tâm sai chỗ.
Mùi hương tay áo... giống tin tức tố của Phùng Dị?
Là ?!
“Còn đang nghĩ cách dối ?”
Tống Xương Tuấn ép sát.
Một Beta mờ nhạt như Đỗ Mặc, hết đến khác lừa .
Nếu hôm nay nổi hứng đến Đông Sâm, thì chẳng sẽ lừa đến bao giờ. Nghĩ những câu Đỗ Mặc từng :
“ quen Phùng Dị.”
“ là Beta, với Alpha.”
“ hiểu cuộc sống của Alpha."
Càng nghĩ, Tống Xương Tuấn càng giận.
Hắn tiện tay chộp lấy ly cà phê nguội bàn, hất thẳng mặt Đỗ Mặc.
Bị một Beta lừa – với , đó là sự sỉ nhục.
!!!
Mọi chuyện diễn quá nhanh.
Đỗ Mặc phản xạ nhanh như Alpha, nên lãnh trọn ly cà phê bằng... mặt.
Hai má tê rần.
Mùi cà phê đường, sữa, chocolate...
Không lạ khi Tống Xương Tuấn chịu uống.
Omega thường thích đồ ngọt – ly chắc Trì Tĩnh cố tình pha để chọc tức .
Đỗ Mặc nghĩ theo phản xạ.
Nước lạnh chảy xuống hai bên má – rát ngứa.
Cậu bắt đầu thấy khó chịu. Linh cảm quả nhiên đúng.
Huhu, chuyện thật sự xảy .
Cậu nên nghi ngờ khả năng “dự báo nguy hiểm” của một Beta.
Trì Tĩnh vội vàng đưa khăn giấy cho Đỗ Mặc, giúp lau áo sốt ruột hỏi:
“Cậu rửa mặt ? Thôi bỏ , về nhà luôn . Quần áo thế còn việc gì nữa. Để với trưởng phòng Triệu giúp !”
Vừa , Trì Tĩnh bỗng kêu lên:
“Đỗ Mặc, mặt thế—-
Hai má Đỗ Mặc đỏ ửng, cằm, cổ, xương quai xanh... tất cả chỗ dính cà phê đều nổi lên từng hàng mẩn đỏ li ti.
Trì Tĩnh mà thấy khó chịu – chứng sợ mẩn ngứa.
“Cà phê... dị ứng.
Đỗ Mặc cố gắng rõ, nhưng môi tê rần, phát âm còn chuẩn.
Trong nguyên tác, Đỗ Mặc cũng từng hắt cà phê. ... thời điểm, địa điểm, nhân vật - tất cả đều giống.
Không lẽ... hắt là vô ích ? Không ... dị ứng đau lắm mà.
Đỗ Mặc gào thét trong lòng.
Trì Tĩnh định gọi cấp cứu, nhưng Đỗ Mặc ngăn :
“Không , chỉ là dị ứng. Nghỉ ngơi một chút là .” Cậu hiểu rõ cơ thể – dị ứng với thứ gì, triệu chứng , mức độ thế nào – tất cả đều từng tự kiểm chứng.
Nhất là cà phê, vốn từng hắt trong nguyên tác, nên chuẩn từ .
Nhìn thì đáng sợ, nhưng mai là khỏi.
Không nghiêm trọng, chỉ khó chịu.
Quấn khăn kín cổ, Đỗ Mặc về nhà.
Lúc rời phòng họp, chẳng buồn mặt Tống Xương Tuấn.
Trì Tĩnh bảo: mặt đen như than.
Trên đường, Đỗ Mặc nhận tin nhắn từ Minh Thạc – Tống Xương Tuấn lên gặp trưởng phòng Triệu.
Cứ để gặp .
Đổi phụ trách là nhất.
Về đến nhà, Đỗ Mặc lấy hai viên t.h.u.ố.c uống.
Thuốc thành phần gây buồn ngủ, cộng thêm cả ngày mệt mỏi, nhanh chóng .
Không rõ ngủ bao lâu, trong cơn mơ màng, thấy tiếng gõ cửa.
Chắc là ảo giác thôi...
Đỗ Mặc trở , để tâm.
Giữa đêm khuya, ai đến tìm chứ?
Điên .
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ vẫn ngừng.
Đỗ Mặc miễn cưỡng bò khỏi chăn.
Máy lạnh tự động tắt, nhiệt độ trong phòng thấp, rùng một cái.
Mở cửa , mùi rượu nồng nặc từ đối diện lập tức khiến tỉnh táo.
“Phùng Dị...?”
Đỗ Mặc dụi mắt, tin nổi cảnh tượng mặt —
Một Alpha lạnh lùng, kiêu ngạo như Phùng Dị...
Lại đang cửa nhà .