Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:09:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đã uống bao nhiêu?” Phùng Dị đ.á.n.h tay lái, hỏi.

Đỗ Mặc tim đập “lộp bộp” một cái, hoảng hốt nhớ cuộc chạm mặt ở hành lang hơn một tiếng . Lúc đó còn tưởng Phùng Dị đột nhiên bụng, hóa là đang chờ ở đây.

Cậu đ.â.m Phùng Dị, còn giả vờ quen, một câu xin chuồn mất, thèm đợi đối phương mở miệng...

Chiếc áo khoác sang trọng mang chút ấm áp giờ khiến chỉ thấy lạnh sống lưng.

Giờ giả say còn kịp ?

Đỗ Mặc rối rắm, nhưng thể trả lời. Sau hai giây cân nhắc, : “Hai bình mộc đường, thêm ba ly cầm rượu.”

Cậu cố tình nhiều hơn thực tế, hy vọng Phùng Dị sẽ nghĩ “Uống nhiều quá, đầu óc tỉnh táo, đều tại cồn gây họa.”

Thực tế, chỉ uống một bình mộc đường và hai ly cầm rượu. Dù cũng là Beta, là thực tập sinh, Triệu chủ nhiệm và khách thể ép uống quá mức. với Beta như , chừng đó đủ nhiều.

Trên tinh cầu Parsingen một loại quả đỏ tên là “mộc đường”, dùng để chế rượu màu đỏ sậm, vị cay nồng, Alpha ưa chuộng. Cầm rượu thì chưng cất từ nền mộc đường, vị dịu hơn nhưng nồng độ cồn cao hơn.

Alpha thể trạng vượt trội, uống mấy cũng say. Mộc đường và cầm rượu vì thế trở thành thức uống Alpha yêu thích — đặc biệt là mộc đường, dễ khiến họ lâng lâng.

Ai ngờ Phùng Dị xong chẳng ý tha thứ, khí trong xe càng trở nên căng thẳng.

Đỗ Mặc linh cảm: đêm nay đắc tội Phùng Dị.

Một Alpha mạnh mẽ thể đơn phương phóng thích tin tức tố để thị uy. Dù Beta cho là ảnh hưởng, nhưng nếu là tin tức tố của Phùng Dị – còn trong gian kín như xe — thì Đỗ Mặc vẫn cảm nhận .

Không rõ ràng, chỉ là cảm giác như kim châm da. Hồi cấp ba, từng chịu áp lực kiểu , nhưng luôn giả vờ , từng Phùng Dị phát hiện.

Giờ xa cách lâu, cảm giác , mạnh hơn . Cậu kìm mà khẽ giật . Tin tức tố của Phùng Dị dường như mạnh hơn kim châm rõ rệt hơn hẳn.

Phải gì đó để xoa dịu . Hồi cấp ba, Phùng Dị dễ dỗ. Chỉ cần khen vài câu là xong. Khen khéo một chút, khiến ngượng ngùng, là sẽ đáp .

... vấn đề là...

Gương mặt Phùng Dị ánh đèn xe còn hơn ban ngày. Đỗ Mặc thầm cảm khái. Chờ thêm nửa năm nữa, khi Phùng Dị điều quân khu đại học Đông Thành, sẽ bao nhiêu Omega gương mặt khổ.

Cậu đến xuất thần, nhận lông mày Phùng Dị nhíu , cho đến khi ánh mắt hai chạm .

Khoảnh khắc , Đỗ Mặc cảm giác như đời đến hồi kết.

Phùng Dị lạnh giọng: “Không ngờ, cũng uống đấy.”

Đỗ Mặc lập tức hiểu .

Lạnh. Lạnh toát.

Cậu rơi một tình huống dở dở khác.

Hồi nghiệp cấp ba, lớp tổ chức tụ họp. Mọi nhao nhao cùng Phùng Dị uống một ly. Dù thiếu gia nhà họ Phùng chỉ thế lực ở Parsingen, mà còn tiếng ở cả tinh hệ Poth. Giữ liên hệ với , còn hơn quen cả trăm ngoài.

Lúc đó, vì lo lắng cốt truyện sắp tới sẽ khiến đau đầu đến c.h.ế.t, Đỗ Mặc tâm trạng uống rượu. Mọi uống xong, mấy lượt kính rượu cũng kết thúc, ly của vẫn đầy nguyên.

Phùng Dị bước tới hỏi: “Sao uống? Không khỏe ?”

Dựa việc nguyên tác đoạn , Đỗ Mặc kiêu ngạo đáp: “ uống.”

Nói đến thế, Phùng Dị cũng ép. Dù hai cũng “giao tình” hai năm – dù là đơn phương “liếm cẩu”.

“Hệ thống” cũng trừng phạt vì chuyện đó. Sau Đỗ Mặc nghĩ , “ uống” lẽ là đúng với thiết lập nhân vật nguyên tác – một Beta tinh , Đông Sâm để báo cáo, chuyên viên giao dịch, cần xã giao.

Còn thì ? Một kẻ rác rưởi, chẳng gì, ôm đùi Đông Thành, vận may Đông Sâm, chỉ xứng việc vặt, tăng ca, tiếp khách.

Sau một hồi ậm ừ, Đỗ Mặc : “Công việc thực tập yêu cầu mà, còn cách nào khác. Uống riết cũng quen thôi.”

Xấu hổ. Cảm giác kim châm càng lúc càng rõ.

Giữ hình tượng bốn năm, một đêm phá hỏng. Cậu đắc tội Phùng Dị thật .

Đỗ Mặc nhắm mắt , thầm cầu xin thiếu gia nhà họ Phùng nể tình thương, uống một bụng rượu, mà tha cho một .

Phùng Dị hừ lạnh một tiếng.

Đỗ Mặc phản xạ điều kiện, run lên.

Trong lòng Đỗ Mặc ngừng mắng bản : Thân là Beta, cần sợ Alpha đến mức ? Ngươi Omega, sợ gì!

Phùng Dị im lặng lâu. Đến khi xe dừng ở đèn đỏ, Đỗ Mặc cảm nhận ánh chăm chú từ Alpha siêu cấp bên cạnh, tim co rúm , bắt đầu tưởng tượng đủ loại kịch bản tiếp theo.

khi xe khởi động , Phùng Dị hai từ mà Đỗ Mặc từng nghĩ sẽ từ miệng : “Thôi .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-3.html.]

Đỗ Mặc như gà con mổ thóc, gật đầu lia lịa. Cậu định một câu “Cảm ơn Phùng thông cảm”, nhưng thấy câu đó quá khách sáo, còn chút giả tạo. Phùng Dị vẻ thật sự để tâm: “Ngủ , đến nơi gọi.”

Ngoài dự đoán của Đỗ Mặc, Phùng Dị lái xe nhanh. Thật lòng mà , từng nghĩ là kiểu Alpha thích phóng xe vèo vèo giữa đêm.

Trong xe yên tĩnh. Vật liệu cách âm đặc biệt khiến âm thanh bên ngoài đều chặn , chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ của hai .

Thỉnh thoảng, Đỗ Mặc ngửi thấy một mùi rượu kỳ lạ – loại uống tối qua. Dù mộc đường và cầm rượu đều cay nồng, nhưng mùi khiến thấy ấm áp, đáng tin cậy.

Khoan ... mùi rượu?

Đỗ Mặc giật : Phùng Dị đang say rượu lái xe ?!

Ban đầu chỉ giả vờ nhắm mắt ngủ, nhưng là Beta, thể lực vốn bằng Alpha. Cả ngày chạy việc, tối ăn uống một bụng rượu, còn thương chảy m.á.u – giờ chẳng còn chút sức lực nào.

Vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, mí mắt nặng trĩu. Đỗ Mặc ngờ thật sự ngủ xe của Phùng Dị.

Mà Phùng Dị là Alpha cấp S, năng lực cảm nhận vượt xa thường. Đỗ Mặc ngủ, nhận .

Anh lái xe càng chậm hơn.

Chỉ cần nghiêng mắt là thể thấy Đỗ Mặc co ghế.

Có lẽ vì Beta tuyến tin tức tố, nên hiện tại Đỗ Mặc chẳng khác gì hồi cấp ba. Khi đó thức đêm học bài, quầng thâm mắt kéo dài quanh năm. Giờ vì thực tập, quầng thâm vẫn nghiêm trọng như cũ. Làn da tái nhợt đến mức chói mắt, cứ tưởng ai đó ngược đãi mỗi ngày.

Phùng Dị hiểu nổi – rõ ràng là đích đưa đại học Đông Thành, thành thế ?

Khi tỉnh , trời hửng sáng.

Đỗ Mặc mở mắt, thấy đang một chiếc giường lớn xa lạ. Trên là bộ đồ ngủ trắng tinh mềm mại, vai trái băng sơ sài, vẫn còn thấm chút máu. Phòng ngủ theo phong cách tối giản, bốn phía là tường trắng, giường đặt giữa phòng. Bên trái là tủ quần áo màu đen, bên là cửa sổ sát đất, đó là bàn việc cùng màu, kiểu dáng mộc mạc, chỉ mặt bàn và bốn chân, ngoài chiếc đèn bàn màu đen thì gì khác.

Ý thức dần trở , hình ảnh cuối cùng trong đầu là đôi mắt đen biểu cảm của Phùng Dị.

Đỗ Mặc hoảng hốt bật dậy.

Sao thế ?! Cậu ngủ say như c.h.ế.t như từ lúc nào?!

Mắt trợn to, lăn bò đến tủ quần áo, mở — bên trong trống rỗng. Cậu thở phào. Rồi giường, thấy bên dấu vết từng . May quá, đến mức quá thảm.

Phòng ngủ của Phùng Dị. Tối qua cũng ngủ chung giường. Vậy thì vấn đề đối mặt chỉ còn một.

Cửa phòng khép hờ. Đỗ Mặc đặt tay lên tay nắm, nhắm mắt tự nhủ: Sớm muộn gì cũng gặp, thấy sớm kết thúc sớm. Ngươi vẫn còn hữu dụng, sẽ ăn thịt . Lặp ba , mở mắt, hít sâu, bước khỏi phòng.

Phùng Dị đang ghế mây cạnh cửa sổ, uống cà phê. Chắc nơi là vùng ngoại ô. Ngoài cửa sổ là núi đồi trải dài, sân vườn rực rỡ, thỉnh thoảng tiếng chim hót, khiến thấy thư thái. Ánh nắng trong phòng khách dịu nhẹ, Đỗ Mặc bỗng hiểu vì nguyên tác gọi Phùng Dị là “thiên thần”.

Gương mặt ... thật sự khuyết điểm. Ánh nắng chiếu lên , cao quý, tao nhã, như bước từ truyền thuyết. Phùng Dị khoác áo choàng tắm đen, lẽ nên đai lưng buộc chặt, nửa phần n.g.ự.c lộ , đường nét cơ thể mơ hồ hiện rõ. Hai chân gần như để trần, thậm chí Đỗ Mặc còn thấy chiếc quần đùi bên trong.

Không hổ là hải vương. là phóng túng. Dù là ở nhà, nhưng... nhà còn Beta khác mà! Chắc trong mắt Phùng Dị, chỉ là công cụ.

Đỗ Mặc siết chặt áo ngủ rộng thùng thình, bước vài bước, cẩn thận chào: “Phùng , chào buổi sáng.”

Phùng Dị liếc .

Bộ đồ ngủ như tồn tại trong mắt .

Đỗ Mặc cảm giác thấu cả trong ngoài.

Cậu cố nén cảm giác kéo kín cổ áo, yên tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan. Làm pháo hôi tuỳ tùng thật sự quá khó.

Phùng Dị : “Đi tắm.”

Đỗ Mặc: “?”

Cậu nhầm ? Phùng Dị bảo tắm? Muốn gì?!

Chân mềm nhũn, đầu óc cuồng. Mọi thứ giống như tưởng.

Phùng Dị vẫn bình thản: “Người đầy mùi rượu. Chẳng lẽ để tắm cho ?”

Mùi rượu mà luôn xem nhẹ giờ như ập thẳng mặt. Đỗ Mặc lập tức thấy bản ... thật sự khó ngửi. Với khứu giác nhạy bén của Alpha, Phùng Dị chắc nghẹn từ tối qua đến giờ.

Quá hổ. Mặt Đỗ Mặc đỏ bừng. Phùng Dị uống hết ly cà phê, chỉ tay: “Cửa thứ hai bên trái.”

“Vâng , cảm ơn Phùng .” Đỗ Mặc gần như chạy trốn phòng tắm.

Đóng cửa , dựa lưng đó, cố bình tĩnh . Ở nơi xa lạ, ai cũng sẽ đ.á.n.h giá xung quanh. Lúc nãy Phùng Dị ở phòng khách, dám lung tung. Giờ phòng tắm, Đỗ Mặc mới bắt đầu quan sát. Hơi nước mờ mịt, tường phòng tắm đọng đầy giọt nước.

Gương vẫn còn phủ sương, phản chiếu gương mặt say rượu của .

Đỗ Mặc: “...”

Tiếng nước nhỏ giọt vang lên. Phùng Dị khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng ở một góc trong nhà. Mùi Vodka trong khí dần trở nên nồng đậm, nóng rực và kích thích.

 

Loading...