Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:14:44
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40Z5iO0pya
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cậu thử ?”
“Cậu từng thử ?”
“Rầm!”
Một âm thanh nặng nề vang lên trong khí.
Như thể thứ gì đó... vỡ.
Chu Nhất kinh ngạc Phùng Dị.
Mùn gỗ đen trộn với tuyết, tung bay trong gió lạnh.
Lan can gãy.
Dưới ban công tầng hai là một khu vườn nhỏ.
Đông về, cả vườn chỉ còn trơ những cành cây khô khốc.
Trên con đường lát đá chỉ đủ một , hai hàng dấu chân.
Giờ thêm mấy mảnh gỗ nổi bật giữa nền tuyết trắng xóa.
Trong vườn chỉ vài chiếc đèn âm đất sáng lên.
Đèn đường phía và đèn trang trí cây đều tắt để lấn át ánh sáng từ buổi tiệc bên trong.
Xa xa là dãy Đông Sơn chồng chất, đỉnh núi gần như chạm bầu trời, sát cạnh mặt trăng.
Trên đó một tòa tháp – nơi từng là đài quan sát của đế quốc Thiên Thịnh.
Phùng Dị buông khuy áo sơ mi.
Trên cổ tay một vết xước dài, mảnh gỗ đ.â.m .
dường như cảm thấy đau – lông mày hề nhíu .
“Cậu xong ?”
Tin tức tố của Phùng Dị mạnh.
Mùi vodka cháy bỏng luôn khiến Omega say mê.
kiểm soát bản , hiếm khi để lộ.
Dù Chu Nhất cũng là một Alpha mạnh, nhưng Phùng Dị – còn mạnh hơn – thường vô thức rơi thế áp chế.
Nhất là khi Phùng Dị để lộ tin tức tố.
Máu khiến tin tức tổ của Alpha nghiêm túc tràn mất kiểm soát.
Cộng thêm cảm xúc d.a.o động, tin tức tố càng lan rộng.
Ban công ... giờ trở thành một nơi cực kỳ nguy hiểm với bất kỳ Omega nào.
“Nói xong .”
Chu Nhất rút từ túi một chiếc khăn tay.
Góc thêu hoa văn bằng chỉ vàng.
Anh đưa cho Phùng Dị:
“Lau . Nhân tiện thu tin tức tổ – bên trong nhiều Omega lắm.”
Phùng Dị gì.
Anh nhận lấy khăn, lau sạch vết m.á.u cổ tay.
Trên gương mặt hiện lên một biểu cảm... kỳ lạ.
Cổ tay áo dính máu, Chu Nhất cau mày:
“Để tìm cho cái áo sơ mi khác nhé? Anh thể mặc tạm áo của .”
Nói , liếc mắt đ.á.n.h giá Phùng Dị từ xuống :
“Có điều... mặc đồ của chắc sẽ chật đấy.”
Xung quanh ai, gió lớn, nên cũng cần quá lo về việc tin tức tổ phát tán.
Phùng Dị đáp:
“ gì – cần lo. Ngược , nhất đừng ý đồ gì với . Tránh xa , đừng gì nữa.”
“Anh để tâm đến ... còn hơn tưởng”
Chu Nhất nheo mắt, chút áy náy nào về những chuyện năm xưa.
Anh ngừng một chút, liếc chiếc đồng hồ treo tường — nhận chuyện với Phùng Dị quá lâu, rõ ràng việc mà một ông chủ ngành giải trí như nên .
“ xuống đây, về phòng nghỉ đồ.”
Chu Nhất rời .
Phùng Dị vẫn đó, giữa gió lạnh, lâu mới rời - đến khi mùi vodka trong tin tức tổ của tan biến.
Dưới sảnh lớn, tin tức tố càng hỗn tạp.
Có mùi ngọt ngào của Omega, cũng mùi Alpha khiến khó chịu.
Phùng Dị ẩn trong một góc vắng , tìm kiếm lâu.
Anh thấy Chu Nhất, thấy Phương Vũ, thậm chí thấy cả Trưởng phòng Triệu của Đông Sâm...
tuyệt nhiên thấy bóng dáng của Beta .
Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng Phùng Dị.
Anh sẽ bao giờ... dùng tin tức tố để tìm thấy Đỗ Mặc.
Khi mới phân hóa thành Alpha hồi cấp ba, bác sĩ gia đình tủm tỉm khi kiểm tra máu, rằng tin tức tổ của nồng độ cao đến mức hiếm gặp — sẽ Omega yêu thích.
Khi , mắt Phùng Dị hiện lên một dáng gầy gò.
Anh rõ – đó là một Beta.
Với tin tức tổ mạnh mẽ đến mức hiếm gặp của ... sẽ chẳng bất kỳ phản ứng nào.
Phùng Dị luôn cố tránh nghĩ đến điều đó.
“Thì ở đây.”
Sau lưng vang lên giọng khiến tâm trạng Đỗ Mặc luôn trở nên dễ chịu mỗi khi thấy.
“ thấy Chu Nhất về từ lâu, tìm mãi thấy.”
Phùng Dị , cúi đầu Beta đang trong bóng tối.
Trong mắt Beta ánh sáng, niềm vui — như thể thấy một vì trời.
Sau khi nhân viên phục vụ dẫn , Đỗ Mặc sức phản kháng.
Cậu ép một bộ vest mấy vặn, còn một cô gái Beta xinh sấy tóc tạo kiểu – là “ thời thượng”.
Đến buổi lễ ... Đỗ Mặc hối hận vô cùng.
Sao lúc đó hồ đồ đến mức đồng ý cùng Phùng Dị chứ!
Vệ Hằng thì như con bướm hoa, bay khắp nơi trong sảnh, đến cả Trưởng phòng Triệu cũng quản nổi.
Đỗ Mặc còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc – ngày mai Vệ Hằng sẽ mắng bao nhiêu câu.
Không báo với Đông Sâm rằng sẽ đến lễ kỷ niệm, dám phá vỡ mạch truyện bằng cách công khai mối quan hệ với Phùng Dị.
Đỗ Mặc chỉ còn cách... trốn , chờ Phùng Dị.
Ban đầu định ở lì trong phòng nghỉ đến hết lễ, ai ngờ phòng đó một ngôi mà quen chiếm dụng ầm ĩ.
Đỗ Mặc đành rời .
Cậu cảm thấy như một chú ch.ó hoang nơi nương tựa.
Phòng nghỉ , đại sảnh thì tiện, tầng cấm Beta, vườn thì lạnh mà bộ vest mỏng chẳng đủ giữ ấm.
Cậu thậm chí còn nghĩ – thử vận may xem thể xe của Phùng Dị .
Biết ... Phùng Dị quên xóa quyền truy cập vòng đen.
Phùng Dị hỏi:
“Trốn ở đây gì?”
Đỗ Mặc ngại ngùng:
“Bên trong ồn quá.”
Phùng Dị một lúc, bất ngờ :
“Vậy thì thôi.”
“.. Hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-24.html.]
Đỗ Mặc ngẩn .
“ cũng thấy bên trong ồn.” Động tác của Phùng Dị thô hơn thường lệ.
Anh nắm lấy cổ tay Đỗ Mặc, bước nhanh như gió.
Đỗ Mặc chạy lúp xúp mới theo kịp.
Trên đường về xe, gió lạnh khiến Đỗ Mặc run lên từng đợt.
Áo khoác của ... vẫn còn để trong phòng nghỉ. Phùng Dị bật điều hòa lên mức cao nhất để Đỗ Mặc thấy dễ chịu hơn.
kịp để Đỗ Mặc ấm lên , chính chịu nổi cái nóng.
Anh giật phăng chiếc áo vest thủ công đắt tiền , ném ghế .
Cổ tay áo dính m.á.u lướt qua mắt Đỗ Mặc.
Đỗ Mặc hỏi:
“Anh thương ?”
Phùng Dị khẽ đáp một tiếng.
Vết thương thực nhỏ, chỉ là mảnh gỗ đ.â.m sâu nên mới chảy chút máu.
Với một Alpha mạnh như , chẳng đáng kể gì — vết thương bắt đầu lành .
Xe khởi động, nhưng Phùng Dị vẫn lái .
Đỗ Mặc thắc mắc, chợt hiểu — lẽ Phùng Dị đang đợi ai đó.
Theo mạch truyện, hôm nay chút “giao tình” với ngôi tên Lan Phong .
Đỗ Mặc đang suy nghĩ xem việc cứ đây rối mạch truyện , thì Phùng Dị hỏi:
“Cậu từng nghĩ gì ?”
Sau gì?
Tất nhiên là về nhà – nhưng nghĩ đến việc sống ở đây nhiều năm, vài bạn , thấy... luyến tiếc.
Trong đầu Đỗ Mặc lướt qua hàng loạt ý nghĩ.
Chưa kịp trả lời, Phùng Dị hỏi tiếp:
“Cậu học y ?”
“Hả?”
Đỗ Mặc sững .
Phùng Dị... hứng thú với ngành y?
“ thấy đang sách y học.
Phùng Dị .
“Là sách Bạch Ý cho mượn?”
A, thì là từ Bạch Ý.
Vậy cũng thôi.
Đỗ Mặc gật đầu:
“ khá hứng thú.” Phùng Dị hỏi:
“Muốn học ngành y ?”
Thật lòng mà – nghĩ đến. .
Nếu hệ thống cho phép học y, thậm chí sẽ cân nhắc việc... tiếp tục ở đây.
Khám phá thế giới ABO thật sự hấp dẫn.
cũng — hôm nay Phùng Dị thật kỳ lạ.
Chu Nhất gì với ?
Đỗ Mặc kiềm mà liếc Phùng Dị.
Không rõ là do ngoài trời lạnh quá lâu vì lý do nào khác...
Lòng bàn tay ... lạnh toát.
Bị ánh mắt đáng sợ của Alpha ép tới đường cùng, Đỗ Mặc đành cứng đầu đáp:
“Thôi... chắc . Ở Đông Sâm cũng , môi trường việc khá .” “Thật ?”
Phùng Dị Đỗ Mặc lâu.
Xung quanh một bóng , bãi đỗ xe chỉ chiếc xe đang nổ máy.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Alpha, chỉ một Beta.
Ngay lúc Đỗ Mặc tưởng Phùng Dị sắp gì đó kỳ lạ, xe chuyển bánh.
Đỗ Mặc ngơ ngác:
“Không đợi nữa ?” Phùng Dị lạnh nhạt:
“Đợi ai?”
Đỗ Mặc:
“...Không ai.”
Đến khu căn hộ của Đỗ Mặc, Phùng Dị cũng xuống xe cùng .
Phùng Dị :
“Nếu ở Đông Sâm vui, thể đến công ty .”
Đỗ Mặc sững – ưu ái thế , nguyên tác Đỗ Mặc từng .
Cũng thể từng , nhưng từ chối.
Dù nguyên tác Đỗ Mặc ở Đông Sâm thành công, mỗi phút kiếm vài triệu.
Còn nếu theo Phùng Dị... ngày nào cũng sắc mặt Alpha mà sống, cúi đầu nhẫn nhịn, việc kêu ca – mà thoải mái bằng ở Đông Sâm.
Đỗ Mặc:
“ sẽ cân nhắc nghiêm túc!”
Với một kẻ “hàng ” như , rõ ràng ở cạnh Phùng Dị vẫn dễ thở hơn.
Trước mặt Phùng Dị, hiếm khi ngẩng đầu – vì thế bỏ lỡ ánh thoáng qua trong mắt Alpha .
Phùng Dị mặt , thấy gáy lộ của Đỗ Mặc.
Câu của Chu Nhất bất chợt vang lên bên tai :
“Cậu từng thử ?”
Dĩ nhiên là .
Beta gầy gò, mong manh đến thế. Phùng Dị khẽ thở , cố nén .
Bàn tay định chạm má Beta , giữa chừng đổi hướng – đặt lên vai.
“Sớm trả lời .”
Anh nóng lòng đưa Beta vòng bảo vệ của , giữ ngay tầm mắt.
Lời của Chu Nhất khiến Phùng Dị thấy bất an.
Xung quanh Đỗ Mặc... quá nhiều nguy cơ tiềm ẩn.
Mà Đỗ Mặc nhát gan đến thế.
Cậu ăn mặc phong phanh, chỉ trong gió lạnh một lúc chịu nổi.
Phùng Dị khẽ :
“Lên nhà .”
“Ừm... cũng về sớm nhé...?”
Đuôi câu của Đỗ Mặc cao lên, mang theo chút do dự.
Cậu chắc nên vì thể Phùng Dị vẫn còn việc.
Huống hồ, Phùng Dị đột nhiên xuất hiện để đưa về, cũng rõ gì với Chu Nhất.
Phùng Dị chỉ đáp:
“Ừ.”
Nhìn bóng Đỗ Mặc khuất cánh cửa tòa nhà, Phùng Dị khẽ nhắm mắt .
Trên chỉ một chiếc sơ mi mỏng, như thể chẳng hề sợ lạnh - mặc cho gió đêm thổi qua, chút né tránh.