Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:08:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi rời khỏi khách sạn, trời khuya. Đỗ Mặc men theo lối bên hông, xuống nghỉ ở bồn hoa.

Tháng tám ở Đông Thành chạm ngưỡng cuối thu. Trăng rằm treo cao, ánh sáng lạnh như nước. Cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, gió đêm lùa từng kẽ áo, lạnh đến thấu xương, nhưng đầu óc tỉnh táo hơn hẳn so với lúc còn trong khách sạn.

Phía vang lên tiếng bước chân sột soạt. Đỗ Mặc , chỉ lặng lẽ nghĩ: rốt cuộc đến bao giờ mới thể thoát khỏi kiểu sống ? Không thể tin , đây xã giao thứ ba trong tháng. Mà chỉ là sinh viên năm hai, còn là một Beta.

Đông Sâm luôn tự hào là tập đoàn tiên phong trong việc thúc đẩy bình đẳng giới tính, khuyến khích Omega và Beta gia nhập lực lượng lao động, tạo môi trường việc lý tưởng. thực tế thì ? Alpha vẫn là chủ lực, Omega thì cảnh ở sảnh lớn hoặc phòng họp, còn Beta — như Đỗ Mặc — là chịu trách nhiệm việc nặng nhọc, mệt mỏi, bẩn thỉu.

Cậu học ở Đông Thành, danh tiếng tệ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là nền cho tiệc rượu, một minh chứng sống cho việc “Đông Sâm đang nỗ lực vì bình đẳng giới.”

Bộ phận đang thực tập là trung tâm đầu tư quan hệ – nơi ngân sách lớn, phúc lợi cao, nhưng cũng là nơi tăng ca triền miên, chủ yếu xoay quanh việc xã giao và tiếp khách.

Quản lý cấp cao xe riêng đưa đón. Thực tập sinh như Đỗ Mặc thì chỉ cấp xe bổ sung.

Cậu đợi một lúc lâu mà vẫn thấy tài xế nào nhận đơn. Nhíu mày, Đỗ Mặc mở danh bạ, định gọi một tài xế quen đến đón, đồng thời thỉnh thoảng ngó hai đầu đường, hy vọng chiếc xe nào trống chạy ngang qua.

Gió lạnh thổi vù vù, rượu trong bụng vẫn còn cuồng, vai trái thì đau âm ỉ — tất cả đều là lý do khiến chỉ nhanh chóng về nhà, xuống giường.

Hôm nay gặp xui. Đèn chùm trần phòng VIP hiểu rơi xuống, pha lê và mảnh sứ vỡ tung tóe. Đám Alpha phản ứng nhanh, né kịp. Chỉ Beta gầy yếu như phản ứng chậm nửa nhịp, mảnh sứ rạch trúng vai trái.

Chủ nhiệm Triệu và mấy vị khách chỉ đổi phòng khác để tiếp tục uống. Nhìn thấy vai thương, ông khoát tay cho phép rời .

Bề ngoài Đỗ Mặc tỏ áy náy, nhưng trong lòng thì vui như mở hội. Nếu chọn giữa thương và tiếp tục uống rượu, chọn thương. Thậm chí còn mong vết thương nặng hơn chút nữa, để lý do xin nghỉ vài ngày.

Đáng tiếc, theo kiến thức y học kiếp , đây chỉ là vết thương ngoài da, cần khâu, đủ để nhập viện.

May mà hôm nay mặc sơ mi trắng, vết m.á.u nổi bật rõ ràng. Nếu mặc áo sơ mi đen, khi tiếp tục uống.

Trước khi xuyên thư, Đỗ Mặc là nghiên cứu sinh ngành y, nghiệp tiến sĩ, còn kịp trải nghiệm cuộc sống “nhiều năm dâu cuối cùng lên bà lớn”, ngủ một giấc tỉnh ở điểm bắt đầu mới.

Sau một thời gian ngơ ngác, mới nhận xuyên thế giới ABO.

Ban đầu còn định tiếp tục học y để nghiên cứu sâu về giống loài và sinh lý từng tiếp xúc, nhưng cuối cùng học tài chính. Một phần vì Phùng Dị đưa cho thư báo trúng tuyển ngành tài chính, phần còn là vì nguyên tác Đỗ Mặc học tài chính — thể chống , chỉ thể thuận theo.

“Đỗ Mặc?”

Một chiếc xe jeep màu đen dừng mặt . Cửa sổ hạ xuống, lộ gương mặt lạnh lùng mà đến nghẹt thở.

“Ngồi đây gì?”

Gần như ngay lập tức, Đỗ Mặc nghẹn thở. Bất chấp vai đau, bật dậy, cúi hành lễ: “Phùng .”

Hồi cấp ba, vẫn gọi là Phùng Dị, cả lớp đều gọi thế.

lên đại học, vô tình gọi thẳng tên trong ký túc xá, ba Alpha bạn cùng phòng như thể ký giấy tử.

“Cậu dám gọi thẳng tên tiểu thiếu gia nhà họ Phùng?”

Đỗ Mặc từng nghĩ đến chuyện . Vì đau đầu, nên để ý. Sau khi bạn cùng phòng cảnh báo, mới nhớ : trong nguyên tác, Đỗ Mặc chỉ gọi Phùng Dị bằng một cách duy nhất – “Phùng .”

Tác giả miêu tả Đỗ Mặc quá ít. Ngoài phần giới thiệu sơ lược về phận và bối cảnh, mỗi xuất hiện đó đều chỉ một câu: “Đỗ Mặc cách Phùng Dị một mét, cúi đầu : ‘Phùng , chào ngài.”

Nghĩ tới nghĩ lui, để tránh đau đầu, Đỗ Mặc quyết định tuân thủ nguyên tác. Từ đó về , mỗi gặp Phùng Dị, đều cúi đầu gọi “Phùng .” May mà Phùng Dị đang học ở quân khu đại học Đông Thành, ngày thường ngoài, cũng cúi đầu mỗi ngày.

Làn da trắng mịn gáy của Đỗ Mặc cứ thế lộ mắt Phùng Dị. Không giống Omega, Beta tuyến s.i.n.h d.ụ.c cổ, nên thói quen che chắn.

Phùng Dị khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài siết nhẹ cạnh cửa xe, buông . Nhìn Đỗ Mặc vẫn cúi đầu, ánh mắt lướt qua cổ hai vòng, hỏi như tiện miệng: “Kết thúc ?”

“Dạ... kết thúc .” Đỗ Mặc do dự. Cậu thì xong , nhưng Triệu chủ nhiệm và khách vẫn còn trong phòng. Mấy chi tiết chắc cần báo cáo với Phùng Dị. ... Phùng Dị xuất hiện ở đây? Vừa nãy còn cùng một Omega mà? Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng... chẳng lẽ vị Omega gì khiến Phùng Dị nổi giận, nên bỏ ?

Đỗ Mặc lén liếc Phùng Dị. Áo khoác tây trang thủ công sang trọng thấy , sơ mi đen cũng cài nút tay áo, chỉ còn phần cổ áo lỏng lẻo. Tóc rối, vài sợi rũ xuống thái dương, toát lên vẻ quý phái lười biếng.

Xem trận chiến khá dữ dội. Đỗ Mặc thầm đoán.

... thời gian nhanh.

Dù hiện tại Phùng Dị kiểu Alpha trong mộng của Omega và Beta như trong nguyên tác, nhưng... Đỗ Mặc đồng hồ, mới chỉ hơn một tiếng. Vẫn sớm.

Cậu dám hỏi thẳng Phùng Dị “xong việc” .

Ngập ngừng vài giây, thấy ý rời , Đỗ Mặc chỉ thở dài trong lòng.

Chán thật đấy.

Là một công cụ Beta ý thức tự tu dưỡng, Đỗ Mặc chủ động lên tiếng: “Phùng , tối nay ngài còn việc gì khác ?”

Phùng Dị liếc một cái. Đỗ Mặc lập tức cúi đầu, hỏi sai .

Không hỏi thì đường , hỏi thì dễ chọc giận, khó xử vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-2.html.]

Không khí giữa hai chậm rãi đông . Đỗ Mặc âm thầm hít một , chuẩn tinh thần đón cơn đau đầu thể ập tới bất cứ lúc nào.

Phùng Dị đột ngột hỏi: “Vai ?”

“...” Đỗ Mặc lùi về , cúi đầu đáp: “Không cẩn thận thương.”

Chiếc sơ mi trắng bên vai trái rách gần nửa, từ góc của Phùng Dị, thể thấy rõ phần xương quai xanh lởm chởm và vết thương che lớp vải.

Phùng Dị đang... quan tâm ? Đỗ Mặc thấp thỏm nghĩ.

Trong nguyên tác, Phùng Dị đối xử với Đỗ Mặc tàn nhẫn. Có Đỗ Mặc sốt cao nhập viện, Phùng Dị vẫn sai tặng quà cho một đối tượng tình một đêm.

xét theo mốc thời gian hiện tại, Phùng Dị vẫn “tiến hóa” thành hải vương vô tình... nên thể là thật? Đỗ Mặc liếc vết thương vai . Không sâu, nhưng dài. Máu thấm lớp vải trắng, qua đúng là đáng sợ.

Biết thế xử lý khi khỏi khách sạn. Lúc đó chỉ mừng vì rời tiệc, nghĩ Omega, chảy chút m.á.u cũng chẳng , tính về trường mới xử lý.

Cậu nửa năm gặp Phùng Dị. Nghe bạn cùng phòng , dạo gần đây Phùng Dị đang tham gia huấn luyện phi hành khí, mỗi ngày mệt đến mức như c.h.ế.t sống , ngay cả Alpha cũng chịu nổi. Biết , Đỗ Mặc chủ động hủy bỏ “lịch thăm hỏi định kỳ” mỗi tuần. Một công cụ Beta đủ tiêu chuẩn cách giảm gánh nặng cho lão đại. Sau huấn luyện, Phùng Dị chắc chẳng còn tâm trí để phản ứng với một Beta mờ nhạt như . So với những Omega kiều diễm, dễ thương, thì một Beta tái nhợt như đúng là chẳng chút phong tình nào.

Đột nhiên, một cơn đau đầu dữ dội ập tới. Như ai đó đ.ấ.m mạnh gáy, khiến Đỗ Mặc kìm mà hít mạnh một , suýt nữa ngã cửa xe.

Quả nhiên, ở gần Phùng Dị quá nguy hiểm. Sớm muộn gì cũng c.h.ế.t vì đau đầu đột ngột mất thôi. Vừa chịu đựng, giữ vẻ mặt bình tĩnh – quá khó.

Vai thật sự chỉ là thương nhẹ! Không dối! Sao chọc giận Phùng Dị nữa ?! Đỗ Mặc gào thét trong lòng, bất lực và tức giận.

Điện thoại vẫn im lìm, ai nhận đơn. Hôm nay là ngày gì ? Không ai đến đón?

Tiêu . Giờ đây? Cậu thể với Phùng Dị: “Ngài , đây hóng gió một lát.” Alpha câu đó còn thể tin, chứ một Beta thương, mặc sơ mi rách, giữa đêm thổi gió lạnh? Không đang tận hưởng bóng đêm, mà là đang tìm đường c.h.ế.t.

Phùng Dị lạnh giọng: “Lên xe.”

Đỗ Mặc ngẩn , kịp phản ứng.

“Lên xe.”

Cậu do dự ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen lạnh lẽo còn sắc hơn giọng .

Sợ đến mức hồn vía bay mất, Đỗ Mặc vội cúi đầu: “Phùng ... ngài còn việc cần ?” Không đúng . Trong nguyên tác, Phùng Dị từng giao việc cho Đỗ Mặc ở giai đoạn . Lần đầu tiên là ba tháng , giữa một trận tuyết lớn, Phùng Dị sai theo Omega để lời chia tay.

Chia tay mà tự , còn chọn lúc tuyết bay mù trời — ai chẳng mắng một câu tồi tệ.

À đúng , khách sạn lầu vẫn còn một Omega. Có thể là xử lý chuyện đó. ... khách sạn ngay lưng, cần gì lên xe? Phùng Dị : “Đưa về.”

“A!” Đỗ Mặc kinh ngạc, nghi ngờ tai vấn đề. Cậu dám chung xe với Phùng Dị, càng phiền tiểu thiếu gia nhà họ Phùng.

“Cảm ơn Phùng , . Chờ chút là xe. gọi tài xế quen đến đón ...”

Khách sạn cách trường học 40 phút. Nghĩ đến việc chịu đau đầu suốt 40 phút, Đỗ Mặc chỉ còn bốn chữ trong đầu: Tuyệt đối .

“Lên xe.” Phùng Dị rõ ràng mất kiên nhẫn, cắt ngang lời , giọng nặng hơn thường ngày.

Đỗ Mặc: “Vâng, Phùng .” Cuộc sống kiểu ... rốt cuộc bao giờ mới kết thúc?

Vừa chạm tay cửa xe, thấy giọng Phùng Dị từ phía : “Ghế phụ.”

Ánh mắt sắc như d.a.o của Phùng Dị khiến Đỗ Mặc lập tức chạy vòng qua, leo lên ghế phụ.

Cậu đúng là sống nữa. Dám mở cửa xe – chẳng khác nào coi Phùng Dị là tài xế riêng. Đỗ Mặc đau đầu mắng điều. Chiếc Jeep đen là quà sinh nhật năm lớp 11 của Phùng Dị, chuyên gia độ , sàn xe cực cao. Trong nguyên tác, xe xuất hiện nhiều, chỉ năm sáu , chủ yếu là lúc bạch nguyệt quang từ tinh vực bên trở về, nối tiền duyên.

Đỗ Mặc nhớ rõ chiếc xe , vì bạch nguyệt quang vóc dáng nhỏ, mỗi đều Phùng Dị bế lên xe. Anh còn nhân cơ hội l.i.ế.m tuyến s.i.n.h d.ụ.c cổ, để dấu c.ắ.n khiến mơ màng...

Nghĩ xa , nghĩ xa . Công cụ Beta như chỉ xứng tự leo lên xe.

Vụng về đặt chân lên bậc, bò trong xe. Vì vai trái thương, động tác của cực kỳ chậm chạp. Vừa lo bẩn ghế của Phùng Dị, cố giữ dáng vẻ quá t.h.ả.m hại — nhưng rõ, lúc chắc ngu ngốc lắm.

Thậm chí còn ảo giác rằng Phùng Dị đang... . Đóng cửa xe , Đỗ Mặc lập tức cảm thấy gáy lạnh toát.

Cảm giác thú săn theo dõi về. Giống như hồi cấp ba, từng ai gần như Phùng Dị.

Cùng một Alpha cấp S trong gian kín – thật sự áp lực.

Hồi đó, hai . thời kỳ dậy thì, tin tức tổ trong lớp d.a.o động mạnh. Giáo viên sợ Alpha đ.á.n.h , sợ Omega kích thích, nên dùng Beta “hàng rào kỷ luật” – ngăn cách bộ Alpha và Omega ngoan ngoãn.

Vì Đỗ Mặc học giỏi, ít , tồn tại mờ nhạt, nên cuối cùng điều đến Phùng Dị...

Đột nhiên, một chiếc áo khoác đen dừng đầu .

?

Đỗ Mặc ngẩng lên chiếc áo khoác sang trọng của Phùng Dị !

Cậu run lên, vai trái lập tức phản ứng cả não bộ — tránh xa, tuyệt đối để m.á.u dính lên áo khoác cao cấp của tiểu thiếu gia nhà họ Phùng.

Loading...